Hắn nâng tay phải lên thì thấy là linh hạc truyền thư tới từ cục trưởng cục cảnh sát của khu.
“Cục trưởng Lý!” Triệu Thụ Đức như người chết đuối vớ được cọc, vội vàng bảo: “Ông gọi đến đúng lúc quá, giờ đang có rất nhiều thương binh tụ tập trước cửa trường cấp ba Xích Tiêu, ông nhanh làm cách gì giúp tôi với!” Trong vầng sáng, cục trưởng Lý xuất hiện cùng với một cặp kính râm, gương mặt lạnh lùng và nghiêm nghị như sắt đá, ông nói một cách hờ hững: “Hiệu trưởng Triệu, tôi gọi để báo cho ông biết, ba ngày này Hội Thương binh sẽ tiến hành một cuộc diễu hành lớn trước cửa quý trường, nhằm kỷ niệm 153 năm chiến thắng cuộc phản kích cao điểm 9907. Đó là một trận chiến vô cùng gian khổ mà quân ta đã vượt qua, toàn bộ chiến sĩ của hai tiểu đội trực thuộc quân đội Liên Bang đã chiến đấu vô cùng anh dũng, để thành công đẩy lùi được bốn lần tiến công của bảy con yêu thú chỉ trong một buổi chiều!” “Cảnh sát đã duyệt đơn xin diễu hành mừng chiến thắng này. Vậy nên đây là một cuộc diễu hành hợp pháp, được pháp luật bảo vệ!” “Đương nhiên nếu bọn họ ồn ào thái quá gây ảnh hưởng đến dân chúng, hoặc xả rác bừa bãi, giẫm đạp cây cối công cộng, hay thậm chí nhảy vào trong khuôn viên trường gây ra bất cứ tổn hại gì, nhà trường cứ báo cho bên cảnh sát, chắc chắn chúng tôi sẽ xử lý nghiêm minh, sẽ không nhẹ tay chỉ vì họ là thương bệnh binh.” Triệu Thụ Đức không nói nổi thêm lời nào. Hắn quay đầu lại, nhìn qua cửa sổ.
Không ồn ào, không rác rưởi, không có gì hết. Mấy nghìn cựu chiến binh với thương tật cũ trên người chỉ lặng yên đứng ngoài đó, tựa như một mảng đại dương tĩnh lặng.
Lặng im đôi lúc cũng là một loại âm thanh, một loại âm thanh còn chấn động hơn cả những tiếng gầm gào to lớn nhất.
Triệu Đức Thụ há miệng, thở dốc, nhưng chẳng nói nên lời.
Dù muốn cảnh sát can dự vào thì cũng phải có lý do, chứ bây giờ người ta không đánh không chửi, chỉ im lặng đứng ngoài kia nhìn vào, tuyệt đối không phạm pháp! Hắn hoàn toàn nhụt chí, cất giọng đầy chán chường: “Cục trưởng Lý, chuyện lần này là lỗi của trường Xích Tiêu, mong ông chỉ cho chúng tôi cách giải quyết!” Cục trưởng Lý thở dài: “Đứng từ góc độ bạn bè, tôi đề nghị… Lúc trước ai kiến nghị bắt Lý Diệu nghỉ học thì giờ để người đó đứng ra giải thích rõ ràng với bên hiệp hội, thế là sẽ ổn thỏa cả thôi!” “Ổn thỏa được mới là lạ!”Triệu Thụ Đức nghĩ thầm, nếu giao hai cha con Hách Liên ra thật, thì chừng ấy cựu chiến binh thương tật chẳng cần chấm mắm cũng ăn tươi nuốt sống được cả hai người, nuốt luôn chẳng cần nhả xương ấy chứ.
“Thôi, tôi cũng nói đến thế rồi, ông tự giải quyết cho tốt đi, tôi phải tan làm đây!” Cục trưởng Lý từ từ đứng dậy, thong thả tháo cúc, cởi chiếc áo cảnh sát màu lam khỏi người, đoạn lại mở một chiếc cặp da cũ phủ đầy bụi ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play