Hai tuần sau, bệnh viện đệ nhất Phù Qua thành.
Trong khoang chữa bệnh, Lý Diệu đang say giấc nồng, chỉ là hai tròng mắt phía dưới mí mắt vẫn điên cuồng nhúc nhích biểu thị rằng hắn vẫn còn đang tu luyện trong mơ.
Tạ Thính Huyền mặt đầy cảm xúc nhìn hắn. Cuối cùng, ông ấy hỏi lại vị bác sĩ Cố một lần nữa: “Bác sĩ Cố, trò Diệu vẫn không có dấu hiệu chuyển biến tốt nào à?” Vị bác sĩ lắc đầu, nói: “Thầy Tạ, thầy có tâm, nhưng loại trọng thương ở não, linh căn hoàn toàn bị xé rách này khác hẳn với những loại vết thương bình thường, không phải thời gian cứ trôi qua là sẽ có chuyển biến tốt đẹp đâu! Thầy nhìn này, đây là bản báo cáo tình hình mấy ngày gần đây của trò Diệu. Sóng điện não của em ấy vô cùng kỳ lạ, độ khai phá linh căn thì lúc cao lúc thấp, cao nhất đạt đến 17% rồi lại rớt xuống chỉ còn 4% sau 10 phút. Điều này chứng tỏ rằng não của em ấy càng ngày càng không ổn định. Nói cách khác, trong não của em ấy đang có một trận gió lốc càng ngày càng mãnh liệt càn quét, phá hủy não bộ. Một bệnh nhân như vậy, cho dù có tỉnh lại thì thầy thấy em ấy vẫn là nhân tài mà Thâm Hải viện cần sao?” Tạ Thính Huyền do dự thật lâu rồi thở dài, thật dài. Sau đó, ông ta cũng đi đến một góc, khởi động cái tinh não mini, liên lạc với Thâm Hải viện.
Một bà lão nhỏ gầy xuất hiện trên cái quang màn. Bà ta khoác một cái trường bào sợi tơ vàng vô cùng kỳ lạ. Hình như bà ấy là một người mù, trong hốc mắt lõm sâu có hai ngọn lửa màu tím lập lòe, thỉnh thoảng còn vụt ra khỏi hốc mắt, bắn nhanh ra tia sáng kinh dị.
Trước mặt bà lão, sắc mặt của Tạ Thính Huyền trở nên vô cùng nghiêm trang, nói khó khăn: “Viện trưởng Sở, có thể cho tôi thêm một tuần không?” “Thầy nói xem?”Trong quang màn, bà lão mù nói nhạt. Giọng nói của bà ta vô cùng khàn, chói tai, như thể cổ họng đã bị thanh kiếm sắt rạch qua. Bà lão nói: “Tôi thừa nhận rằng thằng nhóc mà thầy đang coi trọng là một thiên tài. Nhưng nó đã biến thành như thế rồi thì sao thầy lại phải tiếp tục lãng phí thời gian vì nó? Thâm Hải viện chúng ta là ngôi trường đại học có thực lực mạnh nhất, lịch sử dày nhất toàn Liên bang. Mỗi năm có không biết bao nhiêu thiên tài muốn vào học, thiếu một “thiên tài” này thì có là gì? Hơn nữa, trong trường còn có vài dự án còn đang chờ thầy trở về chủ trì. Trong đó có một cái còn hợp tác với quân đội, dự án về pháp bảo đột kích loại mới nhất cho đơn binh ấy… Nếu tất cả binh lính trong Liên bang đều chọn dùng pháp bảo do trường đại học chúng ta thiết kế thì giá trị thế nào hẳn là thầy biết rõ ràng.” “Tôi hiểu rồi, hôm nay tôi sẽ về.” Ấn đường của Tạ Thính Huyền nhăn lại thành một cục. Ông ta tắt tinh não, do dự một hồi lâu rồi cuối cùng cũng đưa ra quyết định. Ông ta nói với bác sĩ: “Bác sĩ Cố, nếu trò Diệu tỉnh lại thì hãy nói em ấy liên hệ với tôi liền nhé. Đây là dãy số linh hạc của tôi, cảm ơn.” Nói xong, Tạ Thính Huyền – chuyên gia luyện khí của Thâm Hải viện cũng bước ra khỏi phòng bệnh.
Lần này đi đã không còn trở về nữa.
… … … Tuần thứ ba trôi qua.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT