Khóe miệng tươi cười của Lý Diệu nháy mắt đông cứng lại, chóp mũi trào ra một giọt mồ hôi lạnh trong suốt. 
“Sa Hạt, chuyện cho tới bây giờ ta cũng hồ đồ rồi, ngay trên Vấn Tâm Đài, ngươi hãy lớn tiếng tuyên bố mình là người Thiết Nguyên đi!” Thạch Mãnh gầm rú nói, “Chỉ cần ngươi chứng minh được mình trong sạch, bộ lạc Cuồng Hùng chúng ta cho dù chiếnđấu đến người cuối cùng, cũng sẽ kiệt lực ủng hộ ngươi đến cùng!” “Không sai, chỉ cần ngươi qua được thí nghiệm của Vấn Tâm Đài, chứng minh mình thật sự là người Thiết Nguyên, bộ lạc Cự Phủ chúng ta cũng sẽ tin tưởng mỗi một câu ngươi nói!” “Bộ lạc Ngân Nguyệt cũng sẽ giống vậy!” “Bộ lạc Thiên Lang cũng sẽ giống vậy!” Dũng sĩ tinh nhuệ của lục đại bộ lạc đều huyên náo hẳn lên. 
Hai gã tư tế mặc vũ y sặc sỡ của bộ lạc Vũ Xà nhảy lên Vấn Tâm Đài, bắt đầu thao túng pháp bảo, khoa tay múa chân với Lý Diệu: “Mời!” Lý Diệu ngưỡng cổ, nhìn bầu trời nhợt nhạt, hít một hơi thật sâu, thật sâu trong nháy mắt hơn vạn suy nghĩ nhảy nhót trong đầu. 
“Có nên dùng hài âm mạo hiểm một chút không? Dù sao ‘Thiên Nguyên’ cùng ‘Thiết Nguyên’ nghe cũng không khác biệt lắm, nếu nói ‘Ta là người Thiên Nguyên’, nói không chừng có thể lừa qua được cửa!” Lý Diệu lập tức bỏ đi ý niệm trong đầu này. 
Nói giỡn thôi, trung tâm của Vấn Tâm Đài, chính là máy phát hiện nói dối quân dụng thời đại Tinh Hải Đế quốc, chỉ thẳng đến sâu trong thần hồn, sao có khả năng bị hài âm chút trò vặt vãnh này lừa gạt? Tâm tư Lý Diệu thay đổi thật nhanh, rốt cuộc nắm chặt hai tay, vẻ mặt rối rắm nói: “Ta, ta không thể nói!” “Cái gì!” Thạch Mãnh hít một hơi khí lạnh, “Ngươi vẫn không dám? Ngươi không phải người Thiết Nguyên!” Chân mày Vũ Xà Tộc trưởng dựng thẳng lên, kêu quái như quạ đen: “Ngươi không phải người Thiết Nguyên!” Yến Xích Phong tận lực khắc chế một chút đắc ý nơi đáy mắt, lạnh lùng nói: “Hắn đương nhiên không phải người Thiết Nguyên, đã nói hắn là gian tế Phi Tinh!” “Không phải như thế!” Trên trán Lý Diệu gân xanh nổi lên, sâu trong đồng tử nỗi oan ức tựa như sắp hóa thành nước suối phun mạnh ra, vung hai tay, khàn cả giọng, “Ta, ta không biết mình có được xem là người Thiết Nguyên chân chính hay không, cái này cũng là bí mật lớn nhất trên người ta!” “Nhưng mà ta phi thường khẳng định xác định nhất định, ta tuyệt đối không phải người Phi Tinh!” Vũ Xà Tộc trưởng ngạc nhiên nói: “Không phải người Phi Tinh, thì chính là người Thiết Nguyên! Cái gì gọi là ngươi không xác định mình có phải ‘người Thiết Nguyên chân chính’’ hay không ?” Trước mắt bao người, Lý Diệu biểu hiện ra nỗi thống khổ dày vo khó kể siết, bên trong bi phẫn ẩn hàm ai oán, bên trong ai oán lại hiện ra một tia cô đơn cùng ảm đạm. 
Tựa như hắn đều không hợp với toàn bộ thế giới này, vừa cười khổ, vừa lẩm bẩm nói: “Các vị, đặc biệt là các huynh đệ bộ lạc Cuồng Hùng, thật sự có lỗi!” “Có rất nhiều chuyện, ta vẫn không thẳng thắn với mọi người, ở trên người ta xác thực ẩn tàng một bí mật thật lớn, khiến ta cũng không biết, đến tột cùng mình được xem là người nào!” “Ta từng nghĩ đến, chỉ cần ta chém giết giống như một dũng sĩ Thiết Nguyên chân chính, cùng mọi người kề vai chiến đấu, đi chống lại thiên kiếp. Ta có thể được mọi người thừa nhận, xem ta là một người Thiết Nguyên chân chính!” “Ha ha, ta sai rồi, sai quá sai!” “Cho dù ta có làm cái gì, cho dù ta có giết bao nhiêu thiên kiếp dị thú, cho dù ta chảy bao nhiêu máu… Ta chỉ sợ, vĩnhviễn cũng không thể trở thành một người Thiết Nguyên chân chính! Vĩnh viễn!” “Nhưng mà ta thề với trời, ta không phải người Phi Tinh, tuyệt đối không phải!” Thạch Mãnh hoàn toàn không hiểu gì, lại tiến lên một bước, gấp đến độ kêu to: “Sa Hạt, rốt cuộc ngươi đang nói cái gì a.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play