Chương 1515: Lai lịch Lôi Vân Tiên Quân.
 Tâm tạng Lý Diệu giằng co kịch liệt giữa đập loạn và đứng im, mặt trầm như nước, khẽ gật đầu, khàn khàn nói: “Không sai, phân hoá lợi dụ, tiêu diệt từng bộ phận là trò hay sở trường của vương triều Trung Nguyên, nếu các bộ tộc Man Hoang đều đoàn kết một lòng, lúc đó vương triều Trung Nguyên mới thực sự đau đầu!” “Há chỉ có bộ tộc Man Hoang các ngươi là như thế, dù là đám giặc cỏ chúng ta chẳng phải cũng như vậy?” Thích Trường Thắng lại phun một bãi nước miếng, oán hận nói: “Mấy năm trước, ở Tây Bắc đạo đâu chỉ có mỗi “Hỗn Thiên quân” của lão Thích, mà có tận hai ba mươi cỗ đại quân lưu dân khác nhau!” “Khi đó, lão Thích đã tận tình khuyên nhủ đầu lĩnh những thế lực lưu dân kia, rằng mọi người tiếp nhận triều đình chiêu hàng thì cũng không sao, chẳng qua trong lòng nhất định phải rõ ràng, phải hiểu thân phận mình rốt cục là gì, triều đình há sẽ chân tâm thật ý tin tưởng chúng ta?” “Cho nên, giữa chúng ta nhất định phải đoàn kết, dù là đầu hàng cũng phải bán cho được cái giá tốt, hơn nữa sau khi đầu hàng tuyệt đối không thể tự giết lẫn nhau, động thủ với huynh đệ ngày xưa!” “Chim hết cất cung, thỏ chết chó hầm, sở dĩ triều đình tiếp nhận một ít thế lực lưu dân đầu hàng, chính là bởi còn có càng nhiều thế lực lưu dân cần đối phó! Nếu hết thảy lưudân đều bị tiêu diệt rồi, những kẻ đầu hàng khi trước cần gì phải giữ lại nữa?” “Nhưng vẫn cứ có không ít thủ lĩnh không nghe, triều đình chẳng qua chỉ ném ra nửa khúc xương không dính chút thịt, thế mà đã gấp gáp nhào tới vẫy đuôi mừng chủ, chấp nhận chiêu hàng, sau đó liền trở mặt, tự cho mình thật sự là vương sư, quay đầu lại đánh chính những huynh đệ kề vai chiến đấu lúc xưa!” “Kết quả thì sao, chỉ vài ba năm, dại quân lưu dân trên Tây Bắc đạo tự giết lẫn nhau, binh nhung tương kiến, không bị triều đình thanh trừ thì cũng bị người nhà xử đẹp! Ngay mùa đông năm trước, Hỗn Thiên quân của lão Thích cũng bị đám tay sai kia cắn xé, bị đánh cho thất linh bát lạc, chính bản thân lão Thích cũng phải chui xuống đất, trốn đông trốn tây như chuột!” “Sau cùng, các ngươi đoán xem thế nào, đám thủ lĩnh đầu hàng khi trước vung hết khí lực ra đi đánh đồng bạn ngày xưa, giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm, dần dần tiêu hao sạch sẽ! Bọn hắn còn tưởng sẽ được triều đình khen thưởng, kết quả lão Thích còn chưa chết, bọn hắn lại đều bị triều đình khép tội “mưu nghịch”, tận diệt, ha ha ha ha, tiểu hoàng đế, đây là chủ ý của ngươi phải không?” Phượng Hoàng Đế nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Bọn hắn vốn là hạng tội ác tày trời, phát rồ mất trí, triều đình trước tạm dùng bọn hắn chẳng qua là quyền nghi chi kế, chứ sao có thể thật tâm chiêu an, cho chúng đường đường chính chính làm mệnh quan triều đình?” “Tây Bắc như thế, Đông Nam cũng là như thế!” Bạch Liên lão mẫu Vạn Minh Châu thét to: “Trong Bạch Liên giáo của ta cũng không thiếu hạng người vì chút lợi nhỏ mà bán đứng tổ chức, ngả về phía triều đình, chẳng qua đám khốn khiếp không cốt khí và tầm nhìn ấy thường thường không đắc ý được lâu, sau khi triều đình ép khô giá trị liền bị vứt đi như vải rách, rơi xuống kết cục vô cùng thê thảm!”“Chư vị nói chí phải, đây là ví dụ điển hình của việc thiếu đoàn kết, để cường địch bên ngoài thừa cơ lợi dụng, cuối cùng sụp đổ!” Mông Xích Tâm tổng kết nói: “Hiện tại chư vị hẳn cũng hiểu được, vì sao chúng ta nhất định phải giết chết những kẻ vì tư lợi mà theo địch, ti tiện vô sỉ kia rồi chứ!” “Đầu hàng hay huyết chiến, dù đầu hàng, lại nên đầu hàng thế lực nào trong Tiên giới… Những vấn đề này, mọi người có thể từ từ thảo luận, vô luận cuối cùng đưa ra kết luận gì, chúng ta đều tiếp nhận.”
 “Nhưng bất luận thế nào, chúng ta cũng phải đoàn kết, phải dùng một lập trường thống nhất đi đối mặt Tiên giới!” “Cổ Thánh giới chỉ phát ra một tiếng nói, tuyệt không thể có người nào ném ra đại cục Cổ Thánh giới, lén lút chạy đi tiếp xúc cùng Tiên giới, mưu lợi cho bản thân, tiếp nhận chiêu hàng của Tiên giới!” “Nếu thật sự xuất hiện phản đồ như vậy, giết không cần luận!” Lúc nói lời này, giọng Mông Xích Tâm vô cùng nghiêm lệ, sát ý hùng hồn của “Lang Thần” như cuồng phong xen lẫn đao mang phủ khắp toàn trường! Tất cả mọi người, bao gồm cả Lý Diệu đều cảm giác được như có mấy chục thanh đao thép đang hung hăng giảo loạn trong lồng ngực và não vực, khiến bọn hắn không khỏi bất giác rùng mình.
“Được rồi, chư vị đã làm rõ cục diện trước mắt, ta chỉnh lý lại lần nữa, để xem mọi người liệu có thể đạt thành nhận thức chung không.”
 Vu Tùy Vân xen vào giữa Mông Xích Tâm và mười đại Nguyên Anh, thoáng hòa hoãn bầu không khí, bình tĩnh nói: “Thứ nhất, ta mặc kệ chư vị rốt cục có lập trường và trận doanh thế nào, cũng không quản giữa các ngươi trước kia có bao nhiêu mâu thuẫn khúc mắc, tóm lại, ta tin tưởng chư vịđều nguyện ý cân nhắc vì đại cục Cổ Thánh giới, chứ không chỉ tính toán được mất cho lợi ích cá nhân, đúng không?” Số đông Nguyên Anh ngơ ngác nhìn nhau, Khổ Thiền đại sư là người đầu tiên gật đầu: “A Di Đà Phật, nếu thật có thể bảo trụ Cổ Thánh giới bình an vô sự, bần tăng dù bị phanh thây xé xác, thịt nát xương tan, vĩnh viễn đọa vào địa ngục cũng vui vẻ chịu đựng!” Các Nguyên Anh còn lại tuy không được đại từ đại bi như vậy, song cũng không phải hạng tiểu nhân vì tư lợi như bè lũ xu nịnh của sáu đại phái, lần lượt gật đầu.
“Được, nếu tất cả mọi người đã suy xét cho tương lai Cổ Thánh giới, như vậy để bảo trụ thế giới chúng ta, chúng ta có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, huyết chiến, đầu hàng, âm mưu, phản bội.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play