Chương 1434: Có yêu ma muốn chém, không có yêu ma cũng muốn trảm!.
“Ba đạo hữu?” Khiếu Hoa Tử Ba Tiểu Ngọc quần áo tả tơi, toàn thân thịt thối, bị một đám chưởng môn, tông chủ, các trưởng lão quạt lông khăn chít đầu, tiên phong đạo cốt vây quanh, đã như là các ngôi sao quây quanh mặt trăng, lại như là một đám thái giám, trông mong nhìn hoàng thượng.
Theo từng cái kho bí mật mở ra, sự chờ mong của đám đông Kim Đan và Nguyên Anh lần lượt bị treo lên, lại lần lượt đạphụt bước, thật sự cuống lên, nhịn không được hỏi, “Bí bảo Hắc Sát Giáo tích lũy mấy chục năm, đều ở nơi nào?” “Nhạ, nơi này, nơi đó, không phải đều đúng sao?” Khiếu Hoa Tử Ba Tiểu Ngọc không biết từ đâu lấy ra một cái tẩu thuốc đen sì, cực kỳ thích ý rít hai hơi, dùng ống thuốc chỉ trỏ, “Đại ấn chưởng môn của mấy tông phái đều ở đây, đủ chứng minh Hổ Khiếu Đường và Hắc Sát Giáo có điều cấu kết, là đầu sỏ hủy diệt nhiều tông phái như vậy nhỉ?” “Không phải!” Đám đông Kim Đan và Nguyên Anh đều cuống lên, “Các đại ấn chưởng môn này, đương nhiên là chứng cứ cực quan trọng, nhưng Ba đạo hữu không phải vừa rồi còn nói, dưới lòng đất Hổ Khiếu thành giấu rất nhiều bí bảo Hắc Sát Giáo tích lũy ba bốn mươi năm sao, những bí bảo đó, đều ở nơi nào!” “Ồ, các ngươi nói các bí bảo đó à!” Khiếu Hoa Tử Ba Tiểu Ngọc đảo ngược ống điếu, trở thành cây gãi ngứa, từ trong lỗ thủng trên áo vươn vào, gãi thật lâu ở trên lưng, cười hì hì nói, “Ta cũng là nghe cha con Đoàn gia khi nói chuyện phiếm từng nói tới, có lẽ, đại khái, khả năng có đi, nhưng lại nghe không rõ, bằng không bọn họ rất lâu trước kia đã đem bí bảo thay hình đổi dạng lấy ra giao dịch, đổi lấy lượng lớn tài nguyên tạo ra tòa ‘Hổ Khiếu thành’ này cũng chưa biết chừng. Ai da, làm kẻ nghe lén, nào có thể nghe được rõ ràng như vậy, không bằng các ngươi trực tiếp đi tìm cha con Đoàn gia, đem bọn hắn tra hỏi nghiêm thêm, nhất định có thể hỏi ra nguyên cớ!” Đoạn Thiên Đức, Đoạn Hưng Nghĩa và Đoạn Nguyên Vũ ba người, vừa rồi đã chết không có chỗ chôn, ngay cả nửa cái tàn hồn cũng không lưu lại, đều hóa thành tro bụi rồi, còn đi đâu “tra hỏi nghiêm thêm”? Không ít tu sĩ bậc cao đều sắp tức lệnh mũi rồi, lúc này mới nghĩ ra, đại khái lại mắc cái bẫy ác ý của Khiếu Hoa Tử Ba Tiểu Ngọc rồi. Lại cũng có người không cam lòng, vẻ mặt giọng nói đều hung hăng: “Ba đạo hữu, ngươi không phải tận mắt nhìn thấy sao?” “Đúng vậy, không sai, chính mắt nhìn thấy!” Khiếu Hoa Tử Ba Tiểu Ngọc nghiêm trang gật gật đầu, “Mấy kho hàng này đều là ta chính mắt nhìn thấy, đại ấn chưởng môn nhiều tông phái như vậy đều ở đây, còn có thể sai được? Về phần tin tức những bí bảo này, đều là ta chính tai nghe thấy, nghe được rất chân thật, chính là lời này, cha con Đoàn gia có thể làm chứng cho ta mà! Ta vừa rồi chính là nói cho các vị như vậy, sau đó các vị liền sốt ruột khó dằn nổi ‘trảm yêu trừ ma, thay trời hành đạo’, sao, Khiếu Hoa Tử không phải nói như vậy?” “Cái này ―― “ Mười mấy trưởng lão, tông chủ, chưởng môn tông phái, một đám đại nhân vật ở trong tu chân giới có uy tín danh dự, cực kỳ vẻ vang, tất cả đều đỏ mặt tía tai, nhìn nhau, không biết nên nói cái gì.
“Các vị đạo hữu!” Khiếu Hoa Tử Ba Tiểu Ngọc cười ha ha nói, “Ta thấy, mọi người vẫn là trước đừng để ý cái gì bí bảo hay không bí bảo, ngoài thành nhiều nạn dân như vậy kêu than bởi thực phẩm, qua thời gian mỗi một nén nhang, không biết có bao nhiêu người sẽ lạnh đói mà chết, thiên tài địa bảo và tinh thạch pháp bảo có tốt nữa, còn có thể làm cơm ăn, làm áo mặc không?” “Giờ này khắc này, còn có cái gì, có thể so sánh với thịt heo thơm ngào ngạt, gạo trắng bóng, càng có tư cách xưng là ‘bí bảo’ hơn đây. Dù sao, ‘bí bảo’ này là có thể đổi về mạng người! Chúng ta những người này, vừa rồi còn hô bốn chữ ‘thay trời hành đạo’ vang trời, như vậy ai lại từng nghĩ, ‘mạng người lớn như trời’?” “Các ngươi ở đây nhảy lên nhảy xuống, dựng râu trừng mắt, đem Khiếu Hoa Tử bắt lên đun dầu, đun đến hỏng nồi cũngkhông đun ra được hai lạng dầu đâu! Còn không bằng mau mở kho phát lương, cứu tế nạn dân, trấn an cục diện vùng này! Chẳng lẽ thật phải đem trăm vạn quỷ quân của Bạch Liên Lão Mẫu trêu chọc dẫn tới, các vị mới bằng lòng từ bỏ ý đồ sao?” Một đoạn lời khiến đám đông Kim Đan và Nguyên Anh đều im lặng không biết nói gì, không hẹn mà cùng phát ra một chuỗi tiếng ho khan xấu hổ.
Tề Trung Đạo tiến lên một bước, ánh mắt lạnh như băng nhìn quét một vòng, cao giọng nói: “Mở kho, phát lương!” … D ưới thành Hổ Khiếu bắc lên mấy trăm cái nồi to nóng hôi hổi, khói bếp lượn lờ, hóa thành mấy trăm cột khói màu trắng, phóng lên cao, ngưng tụ thành mây trắng xóa.
Không ít nạn dân đều đói tới mức da bụng dính vào da lưng, trong khoảng thời gian ngắn tự nhiên không thể ăn thịt cá, dù là cháo cũng phải đun nhạt như nước, chậm rãi điều dưỡng mới được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.