Giang Đào đỏ mặt, ấp a ấp úng: “Ta, ta đương nhiên không có ý này, ta muốn nói gặp phải thú triều bạo phát là chuyện ngoài ý muốn, những người bình thường này chết rồi chỉ có thể coi như bọn họ xui xẻo, người tu chân chúng ta đều là tinh anh xã hội, trụ cột quốc gia, rất hiếm có, chết không công như vậy chẳng phải là quá đáng tiếc sao? Chỉ có… chỉ có chúng ta sống sót thì mới có năng lực báo thù cho những người bình thường chết đi!” Lời vừa nói ra, bảy tên người tu chân đều á khẩu, không trả lời được.
Trương Mãnh mới vừa rồi còn do dự có nên dũng cảm đứng ra hay không, hiện giờ đang thấp giọng hỏi bà xã: “Tiểu Điệp, vừa nãy dáng dấp của ta có vô liêm sỉ như cái tên này không?” “Làm sao có thể giống được?” Nghiêm Hiểu Điệp nở nụ cười, ôn nhu ôm cổ chồng mình, thâm tình nói, “Chồng ta là người đàn ông đẹp trai nhất trên toàn bộ Thiên Nguyên giới, dù có đôi khi vô liêm sỉ thì cũng vô liêm sỉ đến mức rất đẹp trai!” Nói xong, nàng nhón chân lên, hôn lên đôi môi Trương Mãnh.
Đinh Dẫn vô cùng lãnh đạm nhìn Giang Đào, dạy dỗ hắn như đang dạy một con chó: “Vị tiểu hữu này, đạo bất đồng bất tương vi mưu, nếu ngươi không muốn thực hiện thiên chức của người tu chân, vậy xin mời về chỗ ngồi của mình, chú ý không nên kinh động người bình thường, miễn cho gây nên khủng hoảng. “ “Các ngươi quá ngu ngốc!”Giang Đào nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt vặn vẹo, quát ngược lại: “Cái gì mà “Bảo vệ người bình thường là thiên chức của người tu chân”, “Máu tươi của cường giả nên chảy vì người yếu”, đều là quan niệm cổ hũ từ mấy trăm năm trước, trừ những kẻ ngu si như các ngươi ra, hiện tại có ai còn cho là thật chứ? Ta không tin trên xe chỉ có chúng ta là người tu chân, khẳng định có không ít kẻ giống như ta, chuẩn bị ngủ đông đến giây phút cuối cùng —— đây mới là lựa chọn sáng suốt nhất!” Âm thanh Vệ Thanh Thanh rất nhẹ nhàng nhưng lại rất kiên định: “Chuyện của những người tu chân khác không có quan hệ gì với ta, ta chỉ cầu không thẹn với lương tâm bản thân” “Các ngươi thực sự, thực sự không thể nói lý, không thể nói lý!” “Vậy ngươi mau nhanh cút đi, không nên dài dòng văn tự ở đây, cản trở lão tử cứu vớt thế giới!” Tên béo phun một bãi nước bọt xuống dưới chân Giang Đào, dọa cho hắn giật mình, nhảy dựng lên.
Sắc mặt Giang Đào từ màu hồng biến thành tím tái, trông hệt như một miếng gan heo, môi giật giật nhưng lại không dám chửi, sau đó hắn rụt cổ lại, lảo đảo thối lui về phía toa số 15.
Một thương binh nằm đang rên thống khổ nằm trên đường hắn đi.
Giang Đào bước thẳng qua, không thèm nhìn lấy một chút.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play