Ví dụ như, khi cô vội vàng lật qua toàn truyện, thực sự cảm thấy thảm đến mức không nỡ nhìn. Nhưng rõ ràng, cô vẫn nhớ rất kỹ trong sách lặp đi lặp lại những câu như: “Nữ nhân, ngươi còn vừa lòng với tất cả những gì mình thấy sao?” hoặc “Đôi mắt này của ngươi, vốn sinh ra là để ta khiến ngươi khóc”—những lời miêu tả khiến người ta khó mà tiêu hóa nổi.
Nghe qua những câu thổ lộ đầy mùi “sến súa”, nhưng quê mùa nặng đến mức này thì đúng là lần đầu tiên cô được chứng kiến!!
Diệp Sắt Vi còn chưa kịp thu lại biểu cảm trên mặt thì bàn tay đang đặt trên nắp quan tài kia khẽ siết lại, những ngón tay hơi chế trụ mép gỗ dày. Người bên trong rốt cuộc cũng xoay người ngồi dậy.
Bốn mắt chợt chạm nhau.
Ánh mắt Diệp Sắt Vi hoàn toàn bị đối phương thu vào trong tầm nhìn.
Diệp Sắt Vi: …A, đúng rồi, nhìn nhau!
Đối diện cô là một đôi mắt đẹp đẽ nhưng sâu thẳm, mang sắc xanh biếc nhàn nhạt. Loại màu mắt này thường gợi lên vẻ lãnh đạm, cô tịch, nhưng hiển nhiên chủ nhân của đôi mắt ấy không thể chỉ dùng bốn chữ đó để hình dung. Khóe mắt và chân mày hắn phảng phất nét châm chọc cùng chán đời, ánh mắt sắc như đao, không che giấu chút nào sự bực bội thô bạo, thẳng thừng mà ập đến.
Hắn trông còn trẻ hơn so với tưởng tượng của Diệp Sắt Vi—một gương mặt anh tuấn ở lằn ranh giữa thiếu niên và thanh niên. Mái tóc dài đen nhánh hơi rối, theo động tác ngồi dậy từ quan tài mà bung xõa xuống, lộn xộn mà tùy ý tản ra, tôn lên làn da tái nhợt quá mức, tạo thành một loại mỹ cảm kinh tâm động phách.
Tuy rằng miệng lưỡi sắc bén có thừa, nhưng trong tình huống này, Diệp Sắt Vi tuyệt đối sẽ không ngu ngốc đến mức chủ động chọc giận vị thiếu chủ này—người mà trên người hắn viết rõ bốn chữ "Ta rất nguy hiểm".
Hơn nữa… nói thế nào nhỉ? Nếu xét trên tiêu chuẩn của một lần đầu tiên, Diệp Sắt Vi cảm thấy vị thiếu chủ này tuyệt đối đạt yêu cầu, thậm chí còn có chút khiến cô hài lòng.
“Ngươi vừa rồi suy nghĩ cái gì?”
Đối phương hờ hững nhìn Diệp Sắt Vi, ánh mắt mang theo khí chất tự nhiên cao cao tại thượng. Giọng hắn trầm thấp, dễ nghe, nhưng đồng thời cũng chẳng thèm che giấu sự ngạo mạn kiêu căng.
Không còn vách tường hay cánh cửa ngăn cách, khi được nghe giọng nói này ở khoảng cách gần như thế, Diệp Sắt Vi càng cảm nhận rõ hơn hàm ý nguy hiểm ẩn trong câu hỏi của hắn.
Nói trắng ra, cái loại nguy hiểm này giống như thể đang nói rằng: “Nếu câu trả lời không đúng, ta liền vặn đứt đầu ngươi.”
…Cô vừa rồi suy nghĩ cái gì ấy à?
Đương nhiên là đang nghĩ đến viễn cảnh mình có khả năng sắp bị hắn X. Nếu thật sự là vậy, cô cũng chỉ đành thuận theo tình thế, bởi thoạt nhìn đối phương có vẻ không dễ phản kháng. Xét thấy hắn có một gương mặt không tồi, vậy thì cũng miễn cưỡng chấp nhận đi, hơn nữa, trước khi xuyên qua, cô đã qua sinh nhật 18 tuổi, hoàn toàn hợp pháp…
Ngoài ra, cô còn lo lắng một chuyện khác—sợ rằng đến thời điểm mấu chốt, hắn lại phun ra mấy câu sắc dục quê mùa, mà cô thì nhịn không được cười thành tiếng, cuối cùng lại vì một tràng cười mà mất đầu.
Khụ.
Nói thẳng ra thì thành thật trả lời là không thể, nhưng xoay chuyển một chút vẫn có thể.
Diệp Sắt Vi có khả năng tự điều chỉnh tâm lý cực kỳ tốt, nhanh chóng nhượng bộ mà suy nghĩ lại một chút. Biết nghe lời là quan trọng, cô lập tức điều chỉnh giọng điệu, cố ý tạo ra vài phần ngượng ngùng:
“Ta đang nghĩ… thiếu chủ thích tư thế nào.”
Người đàn ông ngồi trên quan tài rõ ràng sửng sốt một chút, ngay cả khí thế bức người như mưa giông sắp kéo đến khi nãy cũng tan đi không ít.
“…Ngươi vừa nói cái gì?”
Diệp Sắt Vi mờ mịt đối diện ánh mắt hắn, thầm nghĩ chẳng lẽ mình vẫn chưa biểu đạt đủ rõ ràng?
Vậy nên cô liền hắng giọng, ánh mắt đầy chân thành, tiếp tục đẩy mạnh tiêu thụ chính mình:
“Thật ra tư thế nào ta cũng có thể, ừmm… Chỉ cần có thể khiến thiếu chủ vui vẻ là được!”
Nhưng điều cô nhận lại không phải sự đồng ý, mà là ánh mắt đối phương ngày càng kỳ quái.
Người đàn ông như quỷ mị lướt ra khỏi quan tài, đứng trước mặt cô, cúi đầu nhìn xuống, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh:
“Khiến ta vui vẻ?”
Diệp Sắt Vi càng thêm mờ mịt:
“Chẳng lẽ nhiệm vụ của ta không phải là làm thiếu chủ… vui vẻ sao?”
--- Nếu không thì tại sao lại sắp xếp mọi thứ long trọng thế này, thay cho cô một bộ váy xinh đẹp, điểm xuyết hoa tươi, còn xịt thơm phức nữa?
Ánh mắt nam nhân càng trở nên khó đoán. Ngón trỏ vốn đang khẽ nâng của hắn lặng lẽ hạ xuống, ngay sau đó, như thể vừa nghe được chuyện gì nực cười, hắn bật cười chế giễu:
“Thần Điện lại bồi dưỡng ra một thần nữ như ngươi sao?”
Diệp Sắt Vi không hề hay biết rằng mình vừa bước qua ranh giới giữa sự sống và cái chết. Cũng chẳng hiểu hàm ý trong lời nói kia, cô chỉ cảm thấy người trước mặt thật sự quá cao—so với cô thậm chí còn cao hơn một cái đầu, thậm chí còn hơn thế nữa. Khi hắn đứng trước mặt cô, bóng dáng đen tuyền phủ xuống tựa như một tấm màn dày đặc, mang theo một áp lực vô hình đầy đáng sợ.
Hơn nữa, mùi hoa thoang thoảng cô từng ngửi thấy trước đó dường như cũng theo hắn tiến gần mà càng đậm hơn.
Diệp Sắt Vi có chút sợ hãi, nhưng dường như lại không quá mức hoảng loạn. Bản năng mách bảo rằng người nam nhân này có lẽ không có ý định giết cô, nhưng khí thế bao trùm trời đất của hắn vẫn khiến cô vô thức run sợ.
Tiếng cười tùy ý của nam nhân quanh quẩn trong căn phòng trống rỗng. Cuối cùng, hắn còn nhếch môi, cười sung sướng mà buông một câu:
“Một đám ngu xuẩn.”
Nỗi bất an trong lòng Diệp Sắt Vi đột nhiên khựng lại.
…Khoan đã.
Hắn vừa mới… mắng người sao?
Hơn nữa, người hắn mắng… chính là đám người của Thần Điện sao?
“Mắng đám đó thì chúng ta chính là bằng hữu!”
Đôi mắt Diệp Sắt Vi sáng lên, không kìm được mà gật đầu lia lịa:
“Ngài đang nói đến đám người của Thần Điện sao? Ngài cũng nghĩ như vậy à? Ta nói cho ngài biết, đám người của Thần Điện đúng là có bệnh, kể cả Heath Ditcher và cái gọi là tam đại gia tộc kia —— bọn họ y như lời ngài nói, đúng là một đám ích kỷ, tự cho mình là đúng, ngu xuẩn không ai bằng!”
"Ồ? Bọn họ đã làm gì?" Hắc y nam nhân hơi dừng lại, rồi lần nữa nhìn về phía Diệp Sắt Vi. Ý cười trên mặt hắn không những không thu lại mà còn đậm thêm vài phần.
Không biết có phải do nén giận từ trước đến giờ hay không, mà Diệp Sắt Vi bỗng có cảm giác như gặp được tri kỷ nơi đất khách. Nỗi sợ hãi còn sót lại trong lòng cô phút chốc tiêu tan, một hơi tuôn ra tất cả, từ chuyện thật giả thiên kim của Diệp gia cho đến việc chính mình chủ động nhảy xuống Thần Ma Chi Giếng.
“Bọn họ muốn ném ta xuống Thần Ma Chi Giếng để trừng phạt, ta thực sự không có cách nào phản kháng. Nhưng ta cũng không thể để bọn họ đạt được mục đích! Ta chọn tự mình nhảy xuống, vậy nên bọn họ không thể xem như đã trừng phạt ta. Bởi vì ngay từ đầu, ta vốn dĩ không hề sai! Chỉ cần ta nhảy đủ nhanh, sẽ không ai có thể chạm đến ta!”
Cô hùng hổ tuôn một tràng dài, đến khi nói xong mới phát hiện hắc y nam nhân không biết từ lúc nào đã lại ngồi xuống bên cạnh chiếc quan tài.
Trên người hắn là bộ y phục đen thêu hoa văn bạc, tà áo buông xuống dọc theo mép quan tài gỗ tối màu. Một chân hắn lười biếng gác xuống, chân còn lại chống lên cạnh quan tài, tay tùy ý đặt trên đầu gối, sườn mặt nghiêng nghiêng. Hắn chăm chú nhìn Diệp Sắt Vi, trong đáy mắt ánh lên vẻ hứng thú, nét mỉa mai nơi đuôi mắt vẫn chưa tan đi, nhưng sự mất kiên nhẫn lúc trước đã vơi đi rất nhiều.
Lúc này, Diệp Sắt Vi mới hoàn hồn từ cơn phẫn uất trút giận vừa rồi. Chợt nhận ra mình có lẽ đã nói quá nhiều, cô thoáng lúng túng, dừng lại rồi mới cất lời:
“Xin lỗi... Ta không nên nói nhiều như vậy. Trước khi đến đây, ma ma đã nhắc nhở ta rằng thiếu chủ thích yên tĩnh. Nhưng ta...”
Cô không biết nên diễn đạt thế nào, nhưng đúng lúc ấy lại nghe đối phương bật cười khẽ:
“Thật hiếm có người dám nói nhiều trước mặt ta như vậy. Lá gan ngươi không nhỏ đâu.”
Không hiểu sao, Diệp Sắt Vi lại cảm thấy kỳ lạ—hắn dường như không hề tức giận.
“Oscar, thần nữ của Kim Sắc Thần Điện à...”
Hắc y nam nhân khẽ nâng cằm, giọng nói trầm thấp mà châm chọc, ý cười càng thêm nồng đậm. Cuối cùng, hắn bật cười thành tiếng, âm thanh vang vọng khắp căn phòng trống trải, dội vào vách tường rồi phản xạ ngược lại, tạo thành một thứ âm hưởng kỳ quái. Dường như ngay cả những vị thần trong bích họa trên tường cũng hòa theo hắn mà bật cười.
“Vừa rồi, ngươi nói... 'Nếu thần minh có mắt, ắt sẽ vì ngươi rửa sạch mọi oan khuất'?”
Giây tiếp theo, hắn nhảy xuống từ quan tài, bật cười lớn rồi nhấc chân đạp mạnh lên nắp quan tài đen tuyền.
Âm thanh nặng nề vang lên khi quan tài ma sát với mặt đất, chấn động lan ra khắp căn phòng.
Ngay sau đó, hình ảnh mà Diệp Sắt Vi nóng lòng chờ đợi cũng lập tức xuất hiện trước mắt cô.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Sắt Sắt: “Truy tìm 'còn tiếp' này thực sự quá gian nan!”