Dưới đáy lòng, Diệp Sắt Vi nhịn không được mà thầm mắng một tiếng.
Xuyên thư thì thôi đi, ai mà ngờ ngay cả một cuốn thịt văn cũng có thể xuyên vào chứ!! Lại còn phải vui vẻ đón nhận nữa sao!!
Đúng là số trời trêu ngươi ——.
Nếu có cơ hội làm lại, cô nhất định sẽ không bị mấy chữ “Ta viết thịt văn siêu đỉnh” mê hoặc, càng không mở cuốn sách này ra. Dù có vô tình mở, thì ngay khi nhìn thấy trong truyện có một nhân vật trùng tên với mình, cô cũng phải lập tức quăng sách đi!
Đây chính là định luật bi thảm của việc trùng tên trong truyện xuyên thư!
Sau một hồi than thở trong lòng, Diệp Sắt Vi dần lấy lại bình tĩnh.
Rất hiển nhiên, Diệp Sắt Vi vừa vặn xuyên đến đoạn mở đầu của câu chuyện—nơi chân thần nữ cường thế trở về, chuẩn bị giẫm lên cô, một nữ pháo hôi, để lập uy.
Theo cốt truyện, Diệp Sắt Vi trước đây luôn rực rỡ chói mắt, cao cao tại thượng, giờ đây rốt cuộc không thể chịu nổi cảnh bị xem nhẹ mà bật dậy, giọng nói the thé tuyên bố mình mới là đại tiểu thư duy nhất của Diệp gia. Nhưng cuối cùng, cô lại chìm trong sự không cam lòng và tuyệt vọng, dần rơi vào điên cuồng và thất thố, để rồi bị Diệp Đế Ti vả mặt không thương tiếc bằng một cơn mưa rền gió dữ.
Diệp Sắt Vi chắc chắn không ngu ngốc đến mức tự đưa mặt ra cho người ta vả.
Cô căn bản không hứng thú làm cái gọi là đại tiểu thư duy nhất của Diệp gia.
Nói một cách đơn giản, khi đã biết trước nội dung cốt truyện, Diệp Sắt Vi tuyệt đối không dại gì đi tranh giành với Diệp Đế Ti như nguyên chủ. Thử hỏi, ai lại muốn làm nữ chính trong một cuốn thịt văn chứ?
Diệp Sắt Vi cảm thấy, điều quan trọng bây giờ là làm rõ lập trường của mình trước mặt tất cả mọi người, thoát khỏi cái danh nữ phụ thế thân, tránh xa Diệp Đế Ti càng xa càng tốt, để không bị kéo vào mấy tình tiết cấm luyến kỳ quái sau này.
Chỉ là, cô còn chưa kịp mở miệng thì đám đông trước mặt bỗng tự động tách ra thành một lối đi.
Một bóng dáng cao lớn xuất hiện, tà áo trắng của y quét trên nền đất, viền tay áo thêu hoa văn phức tạp bằng chỉ vàng, điểm xuyết những viên đá quý màu tím lấp lánh. Trên bộ trường bào của y, càng nhiều viên bảo thạch sáng chói được khảm tinh xảo dọc theo viền áo buông rũ. Mái tóc hoa râm gọn gàng, đỉnh đầu đội mũ Đại tư tế quý giá đến cực điểm.
Nơi này là Kim Sắc Thần Điện của Heath Ditcher, thánh địa tối cao của toàn bộ đại lục Oscar. Trong thời gian Đại Chủ Giáo chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng, Đại tư tế chính là người nắm giữ quyền uy tối thượng, đại diện cho thần linh.
“Diệp Sắt Vi.”
Giọng nói trầm ổn nhưng vang vọng cất lên, Đại tư tế đứng trước mặt cô, cúi nhìn xuống với ánh mắt lạnh lùng:
“Ngươi có biết tội không?”
Bị hỏi tội ngay khi vừa xuất hiện, Diệp Sắt Vi có chút sững sờ, theo bản năng hỏi lại:
“Ta... Ta đã phạm lỗi gì sao?”
“Không hề tự giác hối cải, tội càng thêm một bậc.” Giọng nói của Đại tư tế càng lạnh lùng hơn: “Ngươi rõ ràng không phải thuần huyết thần nữ, vậy mà dám trà trộn vào hàng ngũ dự bị thần nữ của Kim Sắc Thần Điện. Đây là hành vi lừa dối thần điện, cũng là—xúc phạm thần linh!”
Giọng y chợt trở nên uy nghiêm, mang theo sức ép tựa lôi đình giáng xuống!
Một luồng áp lực mạnh mẽ quét qua, tóc dài vốn được búi gọn của Diệp Sắt Vi lập tức tung bay tán loạn. Cô không khỏi lảo đảo lùi lại nửa bước, cảm giác huyết mạch như sôi trào, suýt nữa thì rơi vào trạng thái tự tổn thương nào đó chỉ vì sự chỉ trích này!
Cô hoàn toàn không ngờ tình huống lại căng thẳng đến mức này ngay từ đầu!
Nuốt xuống vị tanh ngọt đang dâng lên nơi cổ họng, Diệp Sắt Vi chật vật cố gắng giải thích:
“Không, ta… ta không hề mong muốn điều này, cũng không có ý xúc phạm! Ta nguyện ý từ bỏ tất cả, trả lại mọi thứ về đúng chỗ của nó… Ta—”
“Ngươi gạt người!”
Một giọng nữ sắc bén vang lên giữa đám đông. Một thiếu nữ bất ngờ đứng dậy, khuôn mặt tràn ngập phẫn nộ, nhưng bên dưới cơn giận dữ ấy lại không giấu nổi sự hả hê khi thấy người khác gặp họa.
“Ngươi sao có thể cam tâm tình nguyện?! Tư tế đại nhân, ngài ngàn vạn lần không được để bị nàng dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt! Ở toàn bộ Heath Ditcher, kẻ tham luyến quyền thế và vinh hoa nhất chính là nàng! Ta nguyện ý lấy danh nghĩa thần Hỏa Diễm và Quang Minh mà thề, lời ta nói tuyệt không có nửa phần giả dối!”
Lời thề vừa dứt, nhưng thần phạt lại không giáng xuống.
Thiếu nữ giơ cao tay thề, hơi nhếch cằm, dùng ánh mắt khinh miệt như đang nhìn một con chó ngã xuống nước mà chế giễu Diệp Sắt Vi.
Cùng lúc đó, ánh mắt lạnh lùng vô cảm của Đại tư tế một lần nữa rơi xuống người Diệp Sắt Vi.
“Xem ra nàng ấy nói là sự thật. Ta sẽ cho ngươi thêm một cơ hội để sám hối. Ngươi— có nhận tội không?”
Diệp Sắt Vi chết lặng.
Gì chứ? Phát thề mà cũng có hiệu nghiệm thật sao?!
Áp lực từ Đại tư tế khiến toàn thân Diệp Sắt Vi đau đớn khó chịu. Cô cố gắng nén xuống cảm giác ấy, áp chế cả cơn giận khi liên tục bị ngắt lời, rồi một lần nữa thử lên tiếng:
“Không, dù cho ta có từng tham luyến quyền thế, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là ta đã lừa gạt Thần Điện! Chuyện ta có phải thuần huyết hay không đâu phải do ta quyết định! Khi bị nhận nhầm là người của Diệp gia, ta cũng chẳng có quyền tự quyết định bất cứ điều gì. Tóm lại, bất kể quá khứ ra sao, như ta đã nói— ta nguyện ý nhường lại vị trí này...”
“Làm sao có thể chứ?”
Một giọng nam lạnh lẽo, đầy châm chọc vang lên, ngắt lời cô lần thứ hai.
Một thiếu niên mặc hoa phục đứng dậy, nhếch môi cười khinh bỉ.
“Ngươi quên rồi sao? Ngươi đã dùng thủ đoạn nào để ép Joyce trở thành vị hôn phu của ngươi à? Thế nào, chẳng lẽ giờ ngay cả Joyce cũng có thể nhường ra được sao?”
Hắn ta hơi nghiêng người, để lộ thiếu niên tóc vàng phía sau— một chàng trai anh tuấn, nhưng ánh mắt lại tràn ngập ghê tởm và khinh miệt.
“Ngươi đã từng đứng trước thần chỉ mà phát thề với hắn, chẳng lẽ cũng là giả dối sao? Nếu là giả, vậy thì... chính là đang xúc phạm thần linh rồi đấy.”
Diệp Sắt Vi nhìn thẳng vào Joyce. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng một người có thể biểu lộ sự chán ghét và khinh bỉ đến mức này. Cảm giác như thể ánh mắt của hắn đã ghim chặt cô tại chỗ.
“Ta... Ta có thể xin lỗi vì những gì ta đã làm trong quá khứ.”
Liên tục bị ngắt lời khiến Diệp Sắt Vi đã gần như phát bực, nhưng cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để tránh tạo thêm xung đột. Rốt cuộc, nếu cô đã trở thành Diệp Sắt Vi, thì cô cũng phải gánh vác nhân quả của thân phận này.
“Ta thực sự xin lỗi, nhưng ta xác thực không có ý định...”
“Ôi, thần chủ tôn kính của ta!”
Một giọng nam trung niên tràn ngập thống khổ và hối hận vang lên từ cửa Thần Điện. Cùng lúc đó, tiếng khóc của một nữ nhân cũng vọng đến.
Lần thứ ba, lời của Diệp Sắt Vi bị cắt ngang.
Tiếng bước chân vội vã tiến đến gần. Hai người cùng nhau quỳ xuống trước mặt Đại tư tế, cúi đầu che mặt sám hối.
“Là chúng ta có mắt không tròng, nhận nhầm nữ nhi ruột thịt, khiến Kim Sắc Thần Điện phải chịu ô uế. Chúng ta nguyện ý chịu bất cứ hình phạt nào vì điều này! Nhưng xin ngài đừng trách phạt con gái chúng ta— Diệp Đế Ti. Nàng ấy hoàn toàn không liên quan đến chuyện này!”
Nói đến đây, gia chủ Diệp gia – Diệp Ni Sinh bỗng chống nửa người ngồi dậy. Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ông ta trừng mắt phẫn nộ, chỉ thẳng về phía Diệp Sắt Vi, giọng nói cũng trở nên thê lương hơn:
“Là nó! Chính nó đã dùng thủ đoạn gì đó mê hoặc chúng ta! Nó có khi còn dan díu với Ma Uyên, thậm chí tinh thông bí pháp nào đó! Nếu không, tại sao chúng ta lại không nhận ra con gái ruột của mình?”
Diệp Sắt Vi: …
Cô hít sâu một hơi, nuốt xuống tất cả những lời muốn biện bạch.
Trước đây cô đã quá đơn thuần, quá ngây thơ.
Bây giờ, cô đã hoàn toàn hiểu ra một điều.
Nơi này không ai muốn nghe cô nói.
Cũng chẳng ai quan tâm đến suy nghĩ của cô.
Tất cả bọn họ, chỉ muốn tìm cách buộc tội Diệp Sắt Vi .
—— Lúc trước, khi Diệp gia sắp đặt kế hoạch "thật - giả thiên kim", chắc hẳn họ đã tập dượt rất kỹ cho ngày hôm nay. Dù là chuyện Diệp gia nhận sai con gái ruột, hay chuyện Thần Điện phát hiện thần nữ dự bị không phải huyết thống thuần khiết... Tất cả những sự hoang đường và sai lầm này, đều cần một người đứng ra gánh vác.
Người đó, chính là cô.
Mẹ nó chứ.
---
✔Tác giả có đôi lời:
Tới đây, ánh sáng đen cùng nhân vật chính bá khí xuất hiện!
Khung cảnh của truyện thuộc thể loại Tây huyễn kỳ ảo (fantasy phương Tây). Vì tên của các nhân vật trong thế giới này có phần phức tạp, nên tác giả sẽ cố gắng sử dụng những cái tên đơn giản gồm 2-3 chữ, kết hợp với họ có âm Hán Việt. Điều này có thể khiến một số đoạn trông hơi lạ, mong mọi người thông cảm nhé!
✔Lưu ý nhỏ (không đưa vào văn án vì thật sự quá dài và lan man QAQ):
Thiết lập nhân vật như núi, viết truyện vì đam mê! Tất cả chỉ là tưởng tượng, có thể sẽ có lỗ hổng trong cốt truyện. Mọi người có thể góp ý, thảo luận, nếu sửa được thì tác giả sẽ cố gắng vá lỗi, còn nếu không thì mong mọi người đừng quá khắt khe và cũng đừng công kích cá nhân nha!
Nữ chính Sắt Sắt đúng như văn án mô tả: Một kẻ vừa âm dương quái khí, vừa ngang tàng, lại còn giỏi diễn xuất, "diễn quá nhập tâm" luôn ấy chứ. Ngoài ra, nàng còn rất thích khẩu chiến, tranh cãi không ngán ai!
1V1, nữ chính trưởng thành theo hướng thăng cấp, có bàn tay vàng nhưng mở đầu thì vẫn là một con cẩu đáng thương thôi.
Nếu cảm thấy không hợp gu, các thiên sứ độc giả có thể nhẹ nhàng rời đi, mong chúng ta chia tay trong hòa bình. Nếu không, cao ngất tử (tác giả) sẽ lăn lộn trên đất mà khóc mất!!
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện!! Hãy để tác giả đáng thương này có một bữa cơm no! Cúi đầu cảm tạ trước!!