Cô nói: “Chú hai cháu vốn muốn mua cho thím ba món luôn, thím cảm thấy tiền này không bằng mỗi người chúng ta chọn một món đồ yêu thích, như vậy tất cả mọi người đều vui vẻ, mấy đứa thấy thế nào?”

“Tốt là tốt, nhưng như vậy sẽ bị thiệt.”

Hàn Kinh Thần gãi gãi đầu, “Thím thật sự không giống thím Hai trước kia.”

“Được rồi, thím không cảm thấy chịu thiệt, bản thân thím cũng phải chọn một món.”

......

Đến xã cung ứng và tiêu thụ, những thứ cần dùng từ nồi niêu, chảo, đến dầu muối tương dấm đều phải mua, nhưng dầu ăn có hạn, lượng dầu mà dùng hết thì tháng này sẽ không còn dầu.

Nếu như dựa theo phương thức nấu ăn của Tô Anh, chút dầu này chỉ trong vài ngày sẽ dùng hết.

Không có dầu và gia vị, hương vị của thức ăn sẽ giảm đi rất nhiều, cô lặng lẽ kiểm kê đồ dự trữ trong không gian, không thiếu dầu ngoài thế giới, trong không gian của cô còn có hơn ba mươi thùng dầu thực vật và hơn hai mươi thùng dầu động vật.

Dầu động vật là do tiểu đội bọn họ luyện biến dị thú, thịt biến dị thú quá cứng, nhưng dầu rất thơm, ăn vào có thể tăng cường thể chất.

Hơn nữa thời gian không gian là tĩnh, để bao lâu cũng sẽ không hỏng.

Vật tư trong không gian, vừa lúc có thể thừa dịp Hàn Cảnh Viễn vắng mặt, mà vụng trộm lấy ra dùng.

Mua xong đồ dùng hàng ngày, Tô Anh chọn cho mình một chiếc đồng hồ, tiện xem thời gian, quà tặng của bốn đứa trẻ còn chưa mua, Tô Anh bảo bọn họ nhanh chóng chọn.

Hàn Kinh Thần chọn một đôi giày thể thao yêu thích, cuối cùng cũng không tiếp tục bày ra vẻ mặt bí xị kia nữa.

Nhìn thấy đứa bé vui mừng như vậy, Tô Anh lặng lẽ hỏi Hàn Cảnh Viễn, “Điều kiện trong nhà cậu không kém đi, mới mua một đôi giày mà sao nhóc con cứ vui như ăn tết thế kia.”

Hàn Cảnh Viễn nói: “Nhà chúng tôi không nuông chiều con trai, sau khi anh trai chị dâu qua đời, tôi quanh năm ở trong quân đội, người vợ cũ đã thỏa thuận kết hôn trước đó của tôi, tuy rằng không bỏ đói hai đứa nhỏ, nhưng đối xử với hai bé con không tốt lắm, chỉ dừng lại ở mức ăn no mặc ấm, giày thể thao đắt tiền như vậy, tôi nhớ vẫn là năm trước, tôi từ bộ đội trở về mua cho nhóc con một đôi.”

Trẻ em phát triển nhanh chóng, giày năm trước không thể mang lại năm ngoái.

Tô Anh nghe xong đều có chút thổn thức, Hàn Kinh Thần nhìn như hơi ngang bướng, chứ thật ra rất ngoan ngoãn.

Cô nói: “Vậy anh yên tâm, sau này tôi sẽ đối xử bình đẳng với mấy đứa nhỏ, không chiều cũng tuyệt đối sẽ không thiên vị ngược đãi.”

Hàn Cảnh Viễn nói: “Tôi tin tưởng cô, dù sao tôi cũng không lo lắng, tôi thấy Kinh Thần có chút phản nghịch, sợ không tiện quản giáo.”

Anh đang nói thật, lúc trước mỗi lần từ bộ đội thăm người thân trở về, Hàn Kinh Thần luôn oán giận với anh, người vợ trước kia không muốn tùy quân, anh lại không thể thường xuyên làm bạn với đứa nhỏ, đối với việc giáo dục đứa nhỏ cũng rất đau đầu.

Tô Anh không lo lắng cho mấy đứa nhỏ, ở dị thế ngay cả biến dị thú mà cô cũng có thể thuần hóa, trẻ con hơn mười tuổi, không có khả năng so với biến dị thú còn khó quản.

Cô nói: “Tôi cảm thấy rất ngoan, không phải quá nghịch ngợm.”

Tinh Tinh và Xán Xán cũng chọn xong, hai bế mua hai bộ quần áo mới, tốn hai mươi lăm tệ, Tô Anh cảm thấy hai cô bé rất hiểu chuyện, không chọn cái đắt nhất, mà chọn cái thích hợp nhất.

Cô đưa cho hai đứa năm đồng, nói: “Hai đứa không mua đủ ba mươi đồng, năm đồng này tự cầm đi.”

Hàn Hâm Tinh khiếp sợ, “Mẹ ơi, mẹ thật hào phóng.”

Tô Anh nói: “Thím đây gọi là công bằng, anh trai cháu tiêu hết 30 đồng, thì không thể chỉ cho cháu 25 đồng.”

Hai cô bé sung sướng nhảy lên.

“Mẹ thật tốt, nhưng con muốn đổi năm đồng thành tiền lẻ để tích góp.”

“Vậy cháu đi bên kia tìm nhân viên bán hàng, xem người ta có đổi cho cháu không.”

Hàn Hâm Tinh nắm tay Cố Xán Xán, hai chị em chạy tới quầy tương đối nhàn rỗi bên cạnh, sau khi khen ngợi một trận, người ta thấy bé con thật sự đáng yêu, liền đổi tiền lẻ cho bọn họ.

Tô Anh hỏi Cố Tri Nam đã chọn xong chưa.

Cố Tri Nam chọn một đôi giày thể thao bình thường, chỉ cần mười lăm đồng, hỏi: “Chị, 15 đồng còn lại em có thể giữ lại mua linh kiện và sách không?”

Cố Tri Nam so với anh trai cậu bé còn thông minh hơn, thích vùi đầu làm chút phát minh nhỏ.

Tô Anh thoải mái đếm mười lăm đồng cho nhóc con.

Bây giờ hoa quả đường hai xu một viên, que kem năm phần, sách truyện chỉ có ba đồng một quyển, mười lăm đồng đối với nhóc con mà nói chính là một khoản tiền lớn!

Mua được vật phẩm ưng ý, lại tiết kiệm một khoản tiền tiêu vặt lớn, Cố Tri Nam và Tinh Tinh, Xán Xán cảm thấy mỹ mãn vô cùng.

Hôm nay chỉ có Hàn Kinh Thần không nhận được tiền tiêu vặt.

Nhìn các anh em phấn chấn thế kia, nhóc con đều choáng váng, “Thím Hai, sao thím không dùng tiền của thím để làm tiêu chuẩn thế?”

Thím Hai mua cho mình một chiếc đồng hồ hơn một trăm.

Tô Anh nói: “Cháu so với thím làm gì chứ, thím mới kết hôn đúng chứ, chờ đến khi cháu kết hôn, cháu có cho vợ cháu một ngàn thì thím cũng mặc kệ.”

Cậu bé đỏ mặt, “Cháu không lấy vợ đâu.”

Tô Anh: “Ha ha, Hàn Kinh Thần, mười năm sau cháu sẽ bị vả mặt thôi.”

Hàn Cảnh Viễn ở một bên nhìn mà trong lòng ấm áp.

Từ khi anh trai chị dâu qua đời, Kinh Thần và Tinh Tinh đã lâu rồi không có sức sống như vậy.

Mua đồ xong về nhà trời cũng tối, buổi tối đến căng tin bộ đội ăn cơm, một nhà bọn họ sáu người, vẫn như cũ là tiêu điểm trong đám người.

Thính lực của Tô Anh so với người bên này mạnh hơn một chút, lúc ở cửa sổ nấu cơm, nghe được mấy người nhà bên cạnh nhỏ giọng nghị luận.

“Thấy chưa, chính là tiểu yêu tinh kia, cướp cháu rể mà Kiều chủ nhiệm coi trọng.”

“Kiều Lan Lan thật đáng thương, vốn định trước sẽ gả cho doanh trưởng Hàn, kết quả chỉ có thể ấm ức gả cho lão Đinh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play