7.
Chân ta bị trẹo, trên mặt có vài vết xước, không thể đi lại, cũng chẳng có mặt mũi nhìn ai.
Ta làm mình làm mẩy rằng người nào đó không được vong ân phụ nghĩa, độc chiếm phòng riêng, thế là buộc cho Hoắc Y Cẩm phải dọn ra thư phòng ngủ.
Hoắc Y Cẩm vô cùng tức giận, lớn tiếng mắng ta không có phương án an toàn đã lao xuống cứu người là hành vi của kẻ “ngốc”. Đổi lại là sa trường, ta sẽ bị phạt gậy.
Ta trừng hắn. Người rơi xuống là mẫu thân hắn, mẹ chồng ta, một người thân hết lòng hết dạ với ta. Đừng nói không có bảo hộ an toàn, cho dù hết cách ta cũng phải xuống cứu.
Nói xong, chính ta cũng bị sốc.
Hóa ra, không biết từ bao giờ ta đã xem người của Hoắc phủ là người thân của mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT