Trong sân Phượng Dực cung bày la liệt hơn hai mươi cái rương, tất cả đều là bảo vật mà Kỳ Diên đã sai người trả lại cho Ôn Hạ trước đó.
Cát Tường đứng giữa sân, cười nịnh nọt với Ôn Hạ đang đứng dưới hành lang: "Đây đều là những thứ Hoàng thượng lệnh nô tài nhanh chóng đưa tới trả lại cho Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng lo lắng cho người, sợ nô tài chậm trễ."
Ôn Hạ thần sắc nhàn nhạt.
Mỗi món đồ trong rương đều là bảo vật mà nàng yêu thích, nhưng nàng đã bằng lòng đưa ra ngoài, cho dù có được trả lại thì tự nhiên cũng sẽ không còn vui mừng như trước.
Cát Tường vẫn đang cười làm lành: "Nô tài trước đây đã đắc tội với nương nương, mong nương nương đại lượng, đừng so đo với kẻ ti tiện như nô tài, nô tài ở đây xin tạ lỗi với người." Cát Tường quỳ xuống dập đầu với nàng.
Ôn Hạ xưa nay không thích bộ dạng gió chiều nào xoay chiều ấy của đám cung nhân trong cung, tạ ơn xong, nàng xoay người trở về trong điện.
Bạch Khấu đứng ở hành lang cười nhạt: "Hai cái đầu gối của Cát Tường công công quý giá lắm đấy, chỉ có thể quỳ trước Hoàng thượng, nương nương chúng ta không gánh nổi đâu."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play