Bước ra khỏi Càn Chương cung, Thái hậu im lặng suốt quãng đường.
Hứa ma ma mấy lần rơi nước mắt: "Thái hậu, Thanh Châu núi cao đường xa, địa thế hẻo lánh, hành cung đó sao có thể gọi là hành cung được, đã bao nhiêu năm rồi không có quý nhân hoàng tộc nào đến đó."
Hành cung Thanh Châu được xây dựng từ thời các đời hoàng đế trước, là nơi nghỉ chân tạm thời khi tuần du. Sau này được mở rộng, sửa sang, cũng có thể coi là có khí thế hoàng gia, nhưng chung quy vẫn không bằng mấy hành cung trong Kinh đô. Hơn nữa Thanh Châu cách Kinh đô một nghìn ba trăm dặm, núi cao đường xa, Hoàng thượng lại không cho Thái hậu đi cùng, Tiểu hoàng hậu một mình ở đó, Thái hậu làm sao không lo lắng.
Thái hậu nhìn lên bầu trời, giọng nói trầm buồn, vững chắc: "Bây giờ không còn cách nào khác, nghịch tử kia đã quyết tâm phế hậu, chỉ có thể ủy khuất Hạ Hạ ở hành cung một thời gian, ai gia sẽ tính toán, để con bé sớm ngày hồi cung."
"Thái hậu cũng đừng quá lo lắng." Thấy vẻ áy náy trong mắt Thái hậu, Hứa ma ma buồn bã an ủi: "Còn nước còn tát."
Thái hậu mím chặt môi, vẻ mặt nặng nề đi đến Phượng Dực cung.
Còn Ôn Hạ thì không biết gì cả, chỉ thấy sắc mặt Thái hậu nặng nề, nàng đoán chắc là lại xảy ra tranh chấp với Kỳ Diên, vội vàng an ủi Thái hậu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT