Hắn ngồi vào trước án thư, giờ không nhìn thấy gì, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà viết. Mỗi lần viết một chữ đều phải dừng lại, để Trần Lân xem có ngay ngắn không rồi mới tiếp tục.
Chữ viết phóng khoáng ngày xưa giờ không còn nữa, bị gò bó trong khuôn khổ, từng nét từng chữ đều ngay ngắn.
Trong thư, Kỳ Diên viết lời hỏi thăm thân thiện, thành khẩn bày tỏ, nếu như trong nước Yên có tung tích của Hoàng hậu, mong Yên đế phái người bảo vệ Hoàng hậu trước, để thể hiện thành ý, Kỳ Diên nguyện dâng trả hai tòa thành trì Gia Châu và Càn Châu.
Trần Lân sắc mặt nghiêm trọng, chuyện quốc gia đại sự như thế này, e là Yên đế kia gian xảo, lừa được thành trì lại không tìm thấy người. Cầu xin Kỳ Diên suy nghĩ lại.
Lớp vải thuốc che kín hai mắt, sống mũi cao thẳng in bóng dưới ánh đèn, gương mặt góc cạnh của Kỳ Diên trong khoảnh khắc này chìm trong vùng sáng tối, không ai nhìn thấy cảm xúc nơi đáy mắt hắn, chỉ nghe thấy giọng nói nghiêm nghị.
"Thêm cả bức họa của Hoàng hậu vào, vàng bạc, đá quý, sừng tê giác, gấu trúc trắng, mau chóng đưa đến nước Yên, không được chậm trễ."
Kỳ Diên không cảm thấy hai tòa thành trì so với Ôn Hạ có gì đáng tiếc, nàng quan trọng hơn thành trì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT