Nói là tranh giành nguyên liệu, chi bằng nói là tìm kiếm nguyên liệu.

Nguyên liệu được phân bố ở khắp mọi ngóc ngách của biệt thự, có chỗ kín đáo, có chỗ dễ thấy, ở những nơi bạn không ngờ đến cũng có thể giấu nguyên liệu.

Đối với Tiêu Diệp thì việc này đương nhiên không thành vấn đề.

Nhưng nam minh tinh cùng nhóm với Sở Hàm lại có vẻ khó khăn, Tiêu Hòa Thạc hơi ngại ngùng nói:

"Sở Hàm, tìm đồ không phải là sở trường của tôi..."

Sở Hàm liếc anh ta với vẻ mặt bất lực, nhưng vì đang phát sóng trực tiếp nên vẫn nói ngọt ngào:

"Không sao đâu, anh Tiêu cố gắng lên là được rồi!"

Trông cô ta thật sự rất biết điều.

Quả nhiên, bình luận lại được một phen bùng nổ:

[Hu hu hu bảo bối của tôi thật sự là, tôi khóc mất.]

[Sở Hàm, tôi nguyện vì em mà kiếm được một trăm triệu!]

[Tiêu Hòa Thạc ha ha ha cười c.h.ế.t tôi rồi, đã tưởng tượng ra cảnh anh ấy lát nữa sẽ ngơ ngác tìm đồ như thế nào rồi.]

Phần tìm kiếm nguyên liệu chính thức bắt đầu, Tiêu Diệp dễ dàng lấy được rất nhiều nguyên liệu.

Tiêu Hòa Thạc quả thực không giỏi việc này, bởi vì anh ta chỉ tìm được một bó mì.

Phần thi kết thúc, các nhóm khách mời khác đều tìm được kha khá nguyên liệu, đủ cho hai người ăn một bữa.

Đặc biệt là Tiêu Diệp, anh ấy là định bao trọn cả ngày ăn luôn chứ gì?

Riêng nhóm của Sở Hàm cuối cùng vẫn chỉ có một bó mì.

Tôi và Tiêu Diệp thấy Tiêu Hòa Thạc đáng thương nên đã tốt bụng chia cho anh ta và Sở Hàm một ít nguyên liệu.

Mắt Sở Hàm lập tức sáng rực:

"Anh Tiêu Diệp, em biết ngay là anh thương em mà."

Mặt Tiêu Diệp lập tức tái mét, như thể giây tiếp theo sẽ ốm mà xin nghỉ về nhà vậy.

Tôi vội vàng chữa cháy:

"Sở Hàm, em đừng khách sáo với bọn chị."

6.

Bắt đầu nấu ăn, tôi và Sở Hàm cùng nhau lên sân khấu.

Sở Hàm vẫn không quên làm nũng trước ống kính:

"Vậy thì em sẽ thể hiện tài năng nấu nướng của mình nhé~"

Nói xong liền nháy mắt với mọi người trước ống kính.

Bình luận đã bị đốn gục:

[A a a a Hàm bảo dễ thương quá!!]

[Bây giờ ai mà không được ăn cơm Hàm bảo nấu thì kiếm một trăm tỷ cũng uổng hu hu hu.]

[Mong chờ món ngon của Hàm bảo!!]

Ngược lại, tôi chẳng làm gì nổi bật cả.

Xét cho cùng thì tôi biết rõ tài năng nấu nướng của mình, nếu làm thêm gì nữa thì lát nữa sẽ không kiểm soát được tình hình. 

Không sao, dù sao cũng là Tiêu Diệp ăn, tôi không sợ.

Tôi liếc mắt về phía Tiêu Diệp ở dưới sân khấu với ánh mắt đắc ý, anh ấy nhìn tôi với ánh mắt cầu xin.

Chẳng mấy chốc, một mùi hương lan tỏa trong không khí.

Là Sở Hàm.

Các khách mời có mặt đều bị mùi hương hấp dẫn, Tiêu Hòa Thạc càng có vẻ mặt như hôm nay thật đáng giá.

Tôi đã nghĩ rằng tay nghề nấu nướng của Sở Hàm hơn tôi, nhưng tôi thực sự không ngờ lại hơn nhiều đến vậy.

Miếng bít tết của tôi đã bị cháy đen trong chảo.

Trên sân khấu đối lập thảm hại, bình luận cười điên đảo:

[Ha ha ha Ôn Uyển Chu đúng là lỗ đen nấu nướng mà!]

[Hình như ngửi thấy mùi thơm của món Hàm bảo nấu qua màn hình vậy.]

[Không biết lát nữa anh Tiêu Diệp ăn xong sẽ có biểu cảm gì ha ha ha ha.]

[Sự khác biệt một trời một vực được thể hiện một cách hoàn hảo vào lúc này.]

Tôi liếc nhìn bình luận, cười gượng gạo.

Dù sao anh ấy cũng đâu phải chưa từng ăn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play