Nhân lúc không người, Mặc Chiêu đặt một vật lên bàn, từ từ ngắm nghía.
Trong phòng chỉ thắp vài cây nến, ánh sáng rải lớp mỏng lên bề mặt khối vuông nhỏ chỉ bằng hai bàn tay. A Bảo nghịch ngợm đặt chân sói, ôm chặt vào lòng không chịu buông. Mặc Chiêu buồn cười bế nó đặt lên đùi, nó ngước đầu, với hai chân trước lên mép bàn, một chủ một tớ cùng nhau xem xét.
Chiếc hộp này là vật mà phụ thân gửi gắm chỗ sư phụ, sư phụ gìn giữ bao nhiêu năm, đợi đến tận giờ mới trao lại cho nàng. Hoa mạn đà la nở rộ trên nắp hộp khiến Mặc Chiêu nghĩ tới rất nhiều thứ, cũng khiến nàng đưa ra một suy đoán mơ hồ. Năm đó Ma Giáo xuất hiện kẻ phản bội, bảo vật trấn an của bản giáo bị người ta đánh cắp. Nội chiến bên trong cùng với một đám người thừa nước đυ.c thả câu khiến địa vị Ma giáo lung lay nghiêm trọng, phụ thân vì an nguy của nàng, bất đắc dĩ mang nàng và mẫu thân tạm thời lẩn trốn tứ phương.
Các đệ tử trung thành với Ma giáo vốn không ít. Bởi vì giáo chủ và các vị hộ pháp đời trước đều được chôn trong lăng mộ của giáo phái, con cháu từ khi sinh ra đã thề phải trung thành với giáo phái cho đến khi chết. Đúng là đã từng có thời thất thế, nhưng nguồn cội nằm đó, Ma giáo vẫn chưa tận. Thứ nằm trong hộp gỗ trước mặt này, cũng là thứ duy nhất mà Mặc Chiêu có thể nghĩ tới.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT