Trời hửng sáng, bầu không khí yên tĩnh dần được thay bằng sát khí lập lờ tứ phương. Đường lêи đỉиɦ núi dày đặc sương mù, một số kẻ mạo hiểm phớt lờ bóng tối dè dặt leo lên trên, mặc kệ việc chỉ cần sảy chân cũng có thể ngã chết mất xác.
Mặc Chiêu cho rằng không nên, trầm mặc đợi đến khi tia sáng đầu tiên soi rọi xuống, nàng mới cùng với đám người Mục Dung cất bước đầu tiên. Đường đi thì nhỏ, lòng người lại lớn. Người người chen chúc không tránh khỏi tranh chấp, huống hồ, bất kỳ ai cũng hiểu rõ bản thân tới nơi này để đấu đá chém gϊếŧ, không phải chơi đùa.
Mặc Chiêu dùng hết tốc lực chạy thẳng lên trên, dù sao cũng phải đánh, việc quan trọng trước nhất vẫn là nắm được tuyết liên trong tay. Tổ đội của nàng thực lực khỏi phải bàn tới, kể cả khi Mặc Chiêu chưa động tay, hai người hiếu thắng nhất là Mục Dung và Từ Linh đã chủ động xử lý đám người cản đường, nàng chỉ cần an tâm bảo vệ bản thân. Trong suy nghĩ của Mục Dung, ngoài Tử Linh ra, may ra chỉ có Triệu Tử Khiêm mới cùng nàng chung một đẳng cấp. Triệu Tử Khiêm không biết ăn phải cái gì, từng đao từng đao giống như muốn xả hết bực tức trong lòng.
Trên đường đi Mặc Chiêu mới biết, pháp lực của Lăng Tương thật sự không tốt, thế nhưng không thể ngờ nàng ta lại là một luyện dược sư. Một độc sư, nói đúng hơn. Chứng kiến nàng ta mặt không đổi sắc gϊếŧ từng người một, trong đầu Mặc Chiêu bỗng hiện lên hình ảnh nữ tử từng co mình run sợ trước nanh vuốt ma thú. Cảm tưởng như còn không phải người trước mặt nàng và người đó còn không phải cùng một người. Hơn nữa, Từ Linh có lẽ đã được Tô Dịch Thành dặn dò từ trước. Nàng ta bảo vệ Lăng Tương vô cùng gắt gao, hầu như không để bất kỳ kẻ lạ mặt nào đến gần.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT