Một màn vừa rồi có chăng đã khiến vị y sư trẻ tuổi sợ hãi, khi Mặc Chiêu đến gần, y run rẩy cất giọng:"Không... không còn kịp nữa...."
Thấy kẻ nào vì lời này mà sắp sửa nổi cáu, gân cổ định hét, Mặc Chiêu lạnh lùng liếc mắt, kịp thời ngăn y lại. Nàng vén vạt áo ngồi xuống, ba ngón tay đặt lên mạch tượng của một người, mạch y đập nhẹ, rất yếu, biểu thị sinh mệnh đang dần dần đứt đoạn. Người sau so với người trước còn bị thương nặng hơn, Mặc Chiêu không còn nhiều thời gian đắn đo, từ trong ngọc giới lấy ra một chiếc bình ngọc màu xanh lục. Nút thắt được rút khỏi, nàng dốc nhẹ xuống, hương thơm nhè nhẹ bay ra từ những viên đan dược tròn trịa nằm gọn trên tay nàng. Mùi thơm khoan khoái khiến vị y sư quên cả sợ hãi, y nhìn ngắm thật kĩ, mặt bỗng nghệt ra, khẽ lẩm bẩm:"Thiên Nguyên Đan?"
Mặc Chiêu không đáp. Nàng đưa cả tới cho vị y sư còn đang chìm trong kinh ngạc, bảo y chia ra đút cho từng người. Giấy mực đã được Võng Dao tinh ý chuẩn bị trước, Mặc Chiêu liên tục viết ra các loại dược thảo đã phác sẵn trong đầu, sau khi viết xong thì ném cho Võng Dực, sau đó tự mình trải ra bộ châm, chuẩn bị châm cứu.
Thấy vị y sư vẫn còn mải nhìn ngắm đan dược, biểu hiện kia như thể đã lạc sang cõi khác, Phùng Hoan sốt ruột giật lấy bình ngọc, tự mình đút cho đám người A Địch, không nhịn được cáu kỉnh:"Chỉ là vài viên đan dược, sao mà ngươi cứ nhìn mãi thế."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT