Thời điểm Mặc Chiêu rời đi là giữa xuân, tám tháng trôi qua, trời đã chuẩn bị vào đông, bắt đầu trở lạnh. Bên ngoài, bầu trời trong vắt một mảnh, ngẫu nhiên sẽ hửng nắng dịu nhẹ, mặc dù hoa cỏ không còn khoe sắc nở rộ, lá xanh rụng hết, lại vô tình vẽ nên một bức họa với một sắc trầm riêng.
Còn lúc này, trong bí môn, chỉ có đúng một màu xám đen tăm tối, thi thoảng mới len vào vài sắc vàng nhợt nhạt.
So với lần đầu tiên vào đây, nơi này tối và lạnh hơn nhiều, phải có người dùng lửa đốt đầu đuốc, cầm đầu dẫn đoàn người đi. Đúng như Triệu Tử Khiêm từng nói, chuyện vừa đến tai Thánh Môn, người của bên đó đã lấy cớ lo lắng cho an nguy học viện, cử một đoàn năm người đi vào trong bí môn lần nữa. Ngay từ đầu vốn chỉ có năm người, không định cho đệ tử khác tham gia, không biết Triệu Tử Khiêm làm cách nào, giờ còn có thêm Triệu Tử Khiêm, hai người Sở Diêm, Sở Ngân từ Đông viện, ba người Lạc Chấn, Tần Phi từ hai viện khác là vừa vặn mười người.
Người từ Thánh Môn tới đều còn rất trẻ, người cao nhất cũng chỉ mới ba mươi, thực lực không tệ, đều là ma pháp sư trung cấp đến cao cấp. Có lẽ đúng như Mặc Chiêu suy đoán, một đám người này chỉ là đá kê chân gậy dò đường, là tầng lớp dưới cùng của Thánh Môn. Sở Diêm và Sở Ngân nhàn nhã đi cuối cùng, hai người nhìn đám người trước mặt, lại nhìn nhau, trên mặt mang biểu cảm ngưng trọng, trong mắt lại hàm chứa ý cười.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT