Đang lúc Giai Hòa há hốc mồm, Dịch Văn Trạch đã đi ra, gọi một tiếng Giai Hòa.
Cô quay đầu lại nhìn anh, cửa vẫn còn chưa đóng, bên trong vẫn còn nhiều người uống rượu trò chuyện, rất ồn ào huyên náo, mà anh lại đứng trước nơi đó chăm chú nhìn thẳng vào Giai Hòa. Bởi vì uống rượu, đôi mắt đen như có tia sáng mông lung di chuyển, cứ như vậy mà nhìn cô.
Trong nháy mắt, rốt cuộc Giai Hòa cũng hiểu vì sao bản thân cô sẽ thích anh.
Là vì ánh mắt của người đàn ông ấy, luôn luôn chuyên chú và kiên định đến thế. Chỉ cần là nhìn bạn, đôi mắt ấy sẽ không có bóng dáng nào khác nữa.
“Bây giờ đi?” Ngô Chí Luân kinh ngạc nhìn Dịch Văn Trạch.
Dịch Văn Trạch đi tới, “Cậu tiếp tục đi, mình mang Giai Hòa về trước.” Sau đó thực tự nhiên nắm lấy tay cô. Giai Hòa bỗng nhiên nhớ tới Thiên Sở vẫn còn ở trong toilet, sao lại gặp phải tình cảm ngượng ngùng thế này, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Đi nhanh đi.”
Anh còn chưa nói gì, Ngô Chí Luân liền nhếch môi, thấp giọng nói: “Cậu có biết Gia hòa mọi sự hưng nói gì không?” Giai Hòa chỉ cảm thấy đầu ong ong vang, thật sự muốn kéo hắn vào trong cửa, giết người diệt khẩu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT