Bạch Lãng = em trai Alpha

Bạch Miểu = anh trai Omega 


 

"Ừm... Biến thái thì sao?" Bạch Lãng nhìn Bạch Miểu, khẽ cười nói: "Đúng vậy, em đây chính là biến thái, thích nghe mèo con của em mắng lắm. Hay là anh trai mắng thêm vài câu nữa đi?"  

Bạch Lãng có một nốt ruồi lệ ở khóe mắt, nụ cười dịu dàng đến mức khiến người ta tim đập loạn nhịp. Làn da màu lúa mạch dưới ánh sáng phát ra một vẻ đẹp khỏe khoắn. Dù là với con mắt kén chọn của Bạch Miểu, thì Bạch Lãng cũng là một Alpha vô cùng đẹp trai, tài năng, tiền đồ sáng lạn. Anh mang một sự trưởng thành và điềm tĩnh không tương xứng với tuổi tác, ngay cả giọng nói cũng trầm ổn đến khó tin.  

Hơn nữa, người này dường như sẽ không bao giờ tức giận, chỉ toàn trêu ghẹo người khác.  

Bạch Miểu nhìn bộ dạng nhàn nhã của đối phương, rồi lại nghĩ đến mình thì hoảng loạn đến mức nào...  

Rõ ràng mình mới là anh trai cơ mà!  

"..." Không thèm mắng nữa! Giận luôn!  

"Được rồi, đừng giận nữa. Ngoan, ngủ thêm một chút đi, em đi hâm nóng sữa cho anh." Bạch Lãng đè Bạch Miểu xuống giường, cúi người hôn lên trán cậu, chờ đến khi Bạch Miểu nhắm mắt lại thì lại hôn nhẹ lên mí mắt cậu.  

Bạch Miểu mở mắt ra, đôi đồng tử trong suốt phản chiếu gương mặt tuấn tú của em trai, tất cả cứ như một giấc mơ.  

"Trong mắt anh trai có em rồi." Bạch Lãng khẽ cười, "Anh đáng yêu quá, mèo con nhỏ của em."  

Mèo con nhỏ bị trêu đến mức không thèm để ý nữa, quay người ôm lấy gối mà nằm nghiêng, cho đến khi sữa nóng được đưa đến bên miệng, cậu vẫn bực bội không muốn uống.  

"Không uống! Bị em làm bực mình rồi!" Bạch Miểu quay mặt đi, nhưng bụng lại bất mãn kêu lên "ọc ọc" vì đói.  

Bạch Lãng bèn uống trước một ngụm, sau đó trực tiếp hôn môi Bạch Miểu để đút sữa cho cậu.  

Bạch Miểu đỏ bừng mặt, trừng to mắt, sau đó ho sặc sụa: "Em bị biến thái à?!"  

"Đúng vậy." Bạch Lãng đứng cạnh giường, cười tủm tỉm xoa mái tóc mềm mại đen nhánh của anh trai, "Meo meo meo~? Chuẩn bị sinh cho em mấy bé mèo con chưa?"  

Bạch Miểu nhất thời tức đến mức không nói nên lời, im lặng cầm cốc sữa uống hết sạch.  

Cậu trùm chăn kín đầu, giả vờ ngủ, nhưng lại tức đến mức không ngủ nổi. Kết quả, tên em trai gây chuyện kia lại ôm cả cậu lẫn chăn vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan nào, mệt lắm rồi, ngủ đi."  

---

Sau khi bố mẹ nhà họ Bạch biết chuyện phát triển theo một hướng kỳ lạ, không ngờ lại gửi lời chúc phúc.  

(Chuyển khoản lì xì): "Chúc Miểu Miểu và Lãng Lãng trăm năm hạnh phúc!"  

Bạch Miểu đỡ trán, bắt đầu trầm mặc.  

Trong bếp, Bạch Lãng vừa nấu ăn vừa cười: "Ha ha... Thật ra em không ngờ bố mẹ lại dễ nói chuyện như vậy, em vui lắm."  

Bạch Miểu: "..."  

"Anh trai yên tâm, em nhất định sẽ cưng chiều anh cả đời."  

Bạch Lãng né tránh chiếc gối ném tới từ Bạch Miểu.  

"Anh sẽ yêu em thôi."  

"Em phiền quá đi!" Bạch Miểu nằm trên ghế sofa, nói xong thì buồn ngủ, cuộn tròn chăn nhỏ lại và nhắm mắt.  

Bạch Lãng đi tới, ghé sát tai cậu, cười nói: "Meo meo meo~? Tiểu yêu tinh của em có muốn mắng thêm vài câu nữa không?"  

Bạch Miểu: "Em! Phiền! Quá! Em đòi hỏi vô độ, không có nhân quyền, em là đồ khốn kiếp, anh đã bảo dừng lại mà em không dừng, anh không cho vào mà em vẫn cứ vào, em hoàn toàn không nghe anh nói! Anh là anh trai của em!"  

"Em nói rồi mà, lúc anh mắng người thì đáng yêu lắm, em còn tự động dịch sang nghĩa khác nữa đó."  Bạch Lãng xoa đầu anh trai, nghiêng đầu cười.

"Em bị bệnh à." Bạch Miểu lười để ý đến cậu, di chuyển thân thể đau nhức vào phòng ngủ: "Anh muốn ngủ một chút, anh mệt quá rồi."  

Bạch Lãng sửng sốt, rồi bế bổng cả người lẫn chăn của anh trai lên.  

Bạch Miểu co rụt vào trong lòng cậu, bị bế cao lên một chút, sợ hãi ôm lấy đầu Bạch Lãng, hoảng hốt hỏi: "Em làm gì vậy..."  

"Bé yêu, buông tay ra nào, em không nhìn thấy đường phía trước."  

Bạch Miểu lập tức buông tay, lạnh lùng nói: "Ai là bé yêu của em chứ, anh không cần em bế!"  

"Được rồi được rồi, anh không phải bé yêu, anh là mèo con của em."  

Nói đến đây, Bạch Lãng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vui vẻ bật cười: "Mới tỉnh dậy chưa được một tiếng mà đã buồn ngủ, có khi nào anh đã—"  

Bạch Miểu lập tức bịt miệng cậu: "Em câm miệng ngay cho anh!"  

"—Có khi nào có thai rồi không?"  

Bạch Lãng hôn nhẹ lên gương mặt của Bạch Miểu, giọng điệu có chút ẩn ý: "Của em."  

Bạch Miểu co cổ lại, từ sau khi bị đánh dấu, cậu rất thích được tiếp xúc thân mật với em trai, cảm giác này khiến cậu cảm thấy an tâm. Nhưng trong lòng cậu vẫn chưa thể chấp nhận được sự thay đổi này—từ em trai thành chồng.  

Cậu vừa ấm ức, vừa không nỡ rời xa Bạch Lãng. Nghĩ đến việc trong bụng có thể đã có con, sự thay đổi đột ngột này khiến cậu bỗng nhiên trầm mặc, rồi bất giác bật khóc.  

Bạch Miểu quay đầu đi, theo bản năng rúc vào lòng Bạch Lãng khóc nức nở.  

Khóc đến mức nghẹn ngào.  

Sau đó, cậu lại cảm thấy bản thân sao lại khóc trong lòng tên nhóc này chứ? Thế là lập tức ngẩng đầu, muốn tự mình xuống giường, không thèm để ý đến cậu ta nữa.  

Nhưng Bạch Lãng lại nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, dùng tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt của anh trai, dịu dàng nói: "Đừng khóc nữa, được không?"  

"Ôi trời, anh giận rồi sao. Vậy em meo meo một tiếng cho anh hết giận nhé? Meo meo meo~?"  

Bạch Lãng ôm lấy cơ thể mảnh khảnh của anh trai, giọng trầm thấp cất lên: "Đừng nghĩ nhiều nữa, cuộc sống trước đây của anh thế nào, sau này sẽ còn tốt hơn nữa."  


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play