Quảng Hải Đào càng nói càng hốt hoảng, nhưng miệng hắn vẫn không ngừng:
“Phải đến sau này, ta mới biết người bị g.i.ế.c thậm chí không phải là dân trong trấn, mà chỉ là người đi ngang qua. Hắn vốn không định đến đây, chỉ vì đi nhầm xe, lại gặp trời mưa to nên tìm nơi trú. Vừa hay, hắn nhìn thấy tiệm vé số và bước vào vì sở thích mua vé.”
“Nhiều năm trôi qua, không ai biết số tiền ta gây dựng sự nghiệp là từ đâu mà có. Cảnh sát điều tra vụ mất tích của hắn bao nhiêu năm cũng không tìm ra, cứ quanh quẩn trong nhóm bạn bè của nạn nhân mà chẳng có manh mối gì. Mỗi lần về quê nghe người ta nhắc đến vụ án, ta lại thấy buồn cười.”
“Đám cảnh sát đó đúng là lũ ngu, học nhiều năm mà chẳng làm được gì. Đến th·i th·ể cũng không tìm thấy.”
Quảng Hải Đào nói, giọng đầy tự mãn. Đây chính là cảm xúc thật nhất của hắn khi nhắc đến vụ g.i.ế.c người cướp vé số năm đó.
Vì nhiều năm qua không ai nghi ngờ hắn, vụ án cũng chưa bị phá, nên trong lòng hắn luôn có chút kiêu ngạo. Hắn nghĩ mình, dù học hành ít ỏi, vẫn thông minh hơn những kẻ học đại học rồi làm cảnh sát.
“Vậy à? Anh quả thực rất giỏi đấy.” Vu Âm khẽ cười lạnh, ánh mắt sắc bén lướt qua hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT