“Đúng vậy.” Vu Âm gật đầu, đồng thời đưa chiếc rối gỗ trong tay qua cho anh xem. “Bọn họ định dùng cái rối gỗ này để g.i.ế.c tôi. Tuy nhiên, tà ám được triệu hồi vừa nhìn thấy tôi đã bỏ chạy. Nó nhanh đến mức tôi không thể đuổi kịp. Khi tôi đến đây, tà ám đã biến mất.”
Trong khi Vu Âm giải thích, bà lão và đứa trẻ không ngừng giãy giụa. Dường như họ muốn nói gì đó, nhưng miệng đã bị bịt kín, chỉ có thể trừng mắt nhìn.
Lữ Văn Quân nhìn lướt qua ba người kia, sau đó lại quay sang nhìn Vu Âm. Gương mặt cô vẫn giữ vẻ tươi cười vô hại, như thể mọi chuyện đều rất bình thường. Cuối cùng, anh chỉ xua tay, ra hiệu cho đồng đội áp giải cả ba người về Đặc Sự Cục để thẩm vấn.
“Ha ha.” Vu Âm không nhịn được bật cười khẽ, lắc đầu, rồi nhàn nhã đi theo nhóm cảnh sát rời khỏi căn nhà.
Rạng sáng. Cả thành phố vẫn sáng đèn, và những người làm việc muộn vẫn đang tăng ca trong cơn mệt mỏi.
Trong Đặc Sự Cục, bốn người Dư Tiểu Ngư đang ngồi trên ghế. Mỗi người đều ngáp ngắn ngáp dài. Trước mặt ba người là những cốc cà phê hòa tan, còn người còn lại thì cầm một tách trà đặc.
Vu Âm vừa bước vào đã bật cười, chỉ tay về phía Thiên Nhất hòa thượng và nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT