“Vu cục trưởng…” Trương Hồng Thiên run run cầm gương, vừa mừng vừa nghẹn ngào. “Tôi không ngờ mình lại thành… một chàng trai trắng trẻo thế này. Cô nhìn xem, làn da này! Vợ tôi mà thấy chắc ghen c.h.ế.t mất. Tuấn tú đến mức người ta còn tưởng tôi là em trai cô ấy mất thôi.”
Câu nói của ông vừa buồn cười lại pha chút xót xa.
Vu Âm bật cười:
“Người ta sẽ nghĩ anh dùng sắc đẹp để thu hút fan nữ cho mà xem. Nhưng nhìn kỹ, da mặt và da cổ anh chênh nhau một tông màu. Tạm thời, anh nên mặc áo có cổ để che đi. Phơi nắng thêm một thời gian sẽ đều màu thôi.”
Ngọc trai nhân ngư không chỉ làm lành vết thương mà còn giúp làn da trắng mịn. Nhưng vì Trương Hồng Thiên trước đây thường làm việc nặng ngoài trời, cánh tay và cổ ông vẫn giữ màu sạm nắng, tạo nên sự tương phản rõ rệt.
“Đại sư, cảm ơn cô rất nhiều,” Trương Hồng Thiên nói, giọng đầy xúc động. “Không có cô, tôi không biết giờ này mình ra sao nữa. Tôi cảm thấy như được tái sinh một lần vậy.”
Vu Âm mỉm cười nhẹ nhàng:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play