Hơn mười phút sau, đội cứu hộ do Dư Tiểu Ngư dẫn đầu đã đến nơi. Nhìn thấy cục trưởng nằm bất động trên nền đất, m.á.u thấm đẫm áo, Dư Tiểu Ngư hoảng hốt lao tới, nước mắt giàn giụa.
“Cục trưởng!” cô hét lên, vừa ôm lấy Vu Âm vừa khóc nấc. “Chị thế này mà vẫn không chịu báo chúng em sớm! Nếu tìm muộn thêm mười phút thôi, lửa đã lan đến chỗ này rồi!”
Cố gắng giữ bình tĩnh, Dư Tiểu Ngư cẩn thận bế Vu Âm lên lưng mình. Vừa đi, cô vừa nói như trách móc:
“Chị làm người khác sợ c.h.ế.t khiếp! Sao chị không lo cho bản thân trước? Cứu mọi người là đủ rồi mà!”
Bị lay động bởi sự lo lắng của cấp dưới, Vu Âm cố mở mắt, mỉm cười yếu ớt:
“Chị chưa c.h.ế.t được đâu. Lửa không đốt nổi chị. Nếu có cháy đến đây, chị chỉ cần… bò xa thêm một chút nữa thôi.”
“Chị còn cười được à!” Dư Tiểu Ngư vừa mắng vừa lau nước mắt. “Bọn em đều ổn, chỉ có chị là suýt chết. Sao chị không nghe lời hả? Em đã bảo chị rời đi rồi mà!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT