“Anh tự mà hứng nước mắt đi. Tôi nhặt từng viên mệt quá!” Cô nói với vẻ mặt nghiêm túc nhưng lời lẽ thì đầy mỉa mai.
Cầu Minh trừng mắt nhìn Vu Âm, ngỡ ngàng khi thấy túi nilon nhăn nhúm trên tay cô. Bỗng nhiên, hắn òa lên khóc lớn hơn, giọng nghẹn ngào:
“Các người thật sự vô lương tâm! Tôi đã khóc thương tâm thế này rồi mà các người còn bắt tôi khóc tiếp! Không có chút tình người nào cả!”
Vu Âm nhún vai, vẻ mặt không hề hối lỗi.
“Thôi được, tôi tự làm vậy,” cô thở dài, rồi khéo léo treo túi nilon lên tai của hắn, sau đó nghiêng đầu hắn để nước mắt rơi thẳng vào túi.
Dư Tiểu Ngư và các nhân viên khác đứng ngoài nhìn cảnh tượng mà không nhịn nổi cười. Đại Không khẽ hỏi:
“Cục trưởng của chúng ta có hơi quá đáng với yêu quái không nhỉ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT