Lưu Minh Châu quay đầu nhìn Vu Âm, ánh mắt pha lẫn hối hận và thù hận. Cô ta nói, giọng khàn đi:
“Mày hận tao cũng chẳng ích gì. Kế hoạch không phải tao nghĩ ra, tao chỉ là người thực hiện thôi. Tao thừa nhận, tao rất muốn trở thành Trình Ý Ninh, nhưng mày có nghĩ tao tự mình quyết định được điều đó sao?”
Vu Âm nhếch mép cười lạnh, ánh mắt đầy khinh miệt. “Mày nói mày không tự quyết định được? Ở nước ngoài, ai ép mày trở về? Nếu mày không hợp tác, họ có làm gì được mày không? Nói trắng ra, trong lòng mày cũng muốn thay thế tao, muốn trở thành Trình Ý Ninh.”
Lưu Kim Mỹ lúc này cũng chen vào, giọng điệu như thể đang chịu oan ức lớn lắm. “Tôi không muốn thế! Cô ghét cha cô, sao lại căm thù cả tôi? Tôi là mẹ cô! Tất cả những gì tôi làm đều là vì ba chị em cô thôi!”
Bà ta gần như gào lên: “Lưu Minh Châu! Cô còn có lương tâm không hả?”
Vu Âm nhìn bà ta, giọng nói sắc lạnh: “Bà nói bà không muốn? Năm xưa Trình Chính Hoằng dùng d.a.o kề cổ ép bà không được chia tay ông ta sao?”
Câu nói của Vu Âm khiến Lưu Kim Mỹ á khẩu. Bà ta cúi đầu, không nói thêm được lời nào. Vu Âm tiếp tục, ánh mắt chuyển sang Lưu Minh Châu:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT