Tuy biết Trần Tiến Thăng đã c.h.ế.t nhưng Đàm Như Trân không rõ nguyên nhân. Dù vậy, việc anh ta từng g.i.ế.c người đã chứng minh rằng anh ta không phải người đơn giản. Trong lòng cô ta, nỗi căm hận dành cho Đàm Phù ngày càng lớn.
“Cô không phải thánh nhân, làm sao biết trước lòng người?” Đàm Phù đáp lại, giọng vẫn điềm tĩnh nhưng đầy châm chọc. “Không phải chính cháu cũng bị vẻ ngoài trắng trẻo của hắn ta thu hút sao? Còn không phải cháu tự hào khi được hắn nuông chiều à? Giờ thì đừng quay sang đổ lỗi cho người khác!”
Hai cô cháu càng nói càng gay gắt, không ai nhường ai. Cuối cùng, ông Đàm không chịu nổi, đứng bật dậy và tát Đàm Như Trân một cái.
“Im hết đi!” Ông quát lớn, giọng vang cả phòng trà. “Mày có biết bây giờ là tình huống gì không? Dám lớn tiếng cãi nhau ở đây à? Nếu cục trưởng mà đến và thấy cảnh này, liệu ông ấy có còn muốn giúp hay không? Muốn mất mặt Đàm gia sao? Nếu không biết giữ mồm miệng thì cút về nhà ngay!”
Đàm Như Trân ôm mặt, mắt đỏ hoe. Dù ấm ức, cô ta không dám bỏ đi. Cô ta cần sự giúp đỡ để lấy lại sức khỏe và thoát khỏi tình trạng yếu ớt như hiện tại. Việc này có liên quan trực tiếp đến danh tiếng và tương lai của cô ta.
Ngoài cửa, Vu Âm đã đứng đó từ lúc nào, khoanh tay tựa vào khung cửa, ánh mắt chứa đầy vẻ thích thú. Cô nghe hết cuộc cãi vã mà không kiềm được nụ cười. Chờ khi bầu không khí trong phòng dịu xuống, cô mới bước vào.
“Ồ, náo nhiệt quá!” Vu Âm cất giọng, ánh mắt lướt qua từng người trong phòng. Cô kéo ghế ngồi xuống, nhướn mày: “Lữ Văn Quân nói với tôi rằng Đàm gia có việc muốn tìm tôi. Không lẽ chính là gia đình mấy người đây?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT