An An khẽ đưa tay lau nước mắt cho mẹ, rồi nhỏ nhẹ nói:
“Mẹ đừng khóc nữa nhé. Anh ấy sẽ buồn đấy! Anh ấy từng nói với ba mình rằng anh ấy muốn có một người mẹ, nên ba anh ấy mới đánh anh ấy…”
Lương Ái Mẫn lặng người khi nghe An An kể. Trong lòng cô dâng lên một nỗi đau khó tả. Một đứa trẻ ngây thơ như vậy, chỉ vì một câu nói mà phải ra đi mãi mãi.
“Mẹ ơi,” An An áp mặt vào lòng mẹ, giọng trong trẻo, “anh ấy nói con là đứa con ngoan nhất của mẹ. Con cũng thấy mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất trên đời.”
Vu Âm nhẹ nhàng lên tiếng, như muốn an ủi:
“Cậu bé đó không có ý hại An An đâu. Thực ra, cậu ấy rất biết ơn chị vì đã từng chăm sóc và yêu thương cậu ấy. Khi biết An An là con gái chị, cậu ấy cảm thấy có trách nhiệm bảo vệ An An hơn. Vì chị và chồng thường bận rộn, cậu ấy muốn thay chị chăm sóc con bé. Ở làng, trẻ con hay bắt nạt nhau, cậu ấy không muốn An An phải chịu bất kỳ tổn thương nào.”
Lương Ái Mẫn gật đầu, giọng chậm rãi:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play