Lương Ái Mẫn thả lỏng người, hỏi thêm: “Vậy… có phải những hành động kỳ lạ của con bé gần đây đều liên quan đến cậu bé đó không?”
“Đúng vậy,” Vu Âm đáp. “Con bé không lẩm bẩm một mình đâu, mà là đang chơi với cậu bé. Chỉ là người khác không thể nhìn thấy cậu ấy thôi. Những lần con bé tự chạy lên núi cũng là để tìm cậu bé.”
Nghe đến đây, An An gật đầu liên tục, giọng ríu rít như chim non: “Anh ấy không đến tìm em chơi nữa, nên em phải tự đi tìm. Mẹ cho em đồ ăn vặt, em đều để dành lại, bỏ vào cặp nhỏ rồi mang lên núi để ăn cùng anh ấy.”
Khán giả trong phòng lại một phen ồ lên thích thú.
An An tiếp tục kể, mắt long lanh. “Anh ấy biết trong núi chỗ nào có quả dại, chỗ nào có hoa dại. Anh ấy cho em ăn quả dại. Có loại chua, loại ngọt, còn có quả làm răng và lưỡi đen sì nữa. Vui lắm!”
Nói đến đây, An An bất chợt thở dài, ánh mắt thoáng chút buồn bã: “Nhưng anh ấy không cho em kể với ai về mình. Anh ấy bảo nếu em nói ra, mọi người sẽ sợ anh ấy, rồi cũng sợ cả em nữa…”
An An cười tươi, hào hứng kể với Vu Âm:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT