Anh lười để ý đến Cố An Dã, quyết định phớt lờ luôn.
Thái độ đó khiến Cố An Dã càng thêm giận dữ. Anh ta không thể chấp nhận việc một hậu bối vừa trẻ tuổi vừa vô lễ như vậy: “Tần Dật, cậu có ý gì? Dù cậu đang nổi tiếng, cũng không thể…”
Kỳ Duyên đứng bên cạnh thấy cuộc đối thoại này ngày càng đi xa. Cô không đến đây để chứng kiến một màn đấu khẩu giữa hai đứa trẻ. Ngày mai mới là lúc để phô diễn tài năng, chứ không phải tối nay ngồi nghe họ cãi nhau.
Cô lên tiếng ngắt lời: “Được rồi, đừng nói nữa. Chúng ta gặp nhau ở Phim trường Y thị ngày mai, được không?”
Kỳ Duyên đột nhiên vỗ tay. Khi tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, Kỳ Duyên mới chậm rãi lên tiếng: “Được rồi, được rồi, ồn ào cái gì mà ồn ào? Cứ đợi dân làng gọi cảnh sát báo các người làm mất trật tự là khắc biết sợ. Bây giờ nghe tôi, ai về ngủ thì ngủ, ai đếm tiền thì lo mà đếm tiền đi.”
Nói rồi, cô lấy từ trong tay áo ra một nghìn tệ, khẽ lắc lắc trước mặt mọi người. Ngay sau đó, cô làm bộ như vừa nhớ ra điều gì: “Ôi trời, suýt quên mất, các người đâu có tiền mà đếm.”
Cô cười khẩy, lắc đầu: “Một đám nghèo kiết xác mà còn không biết xấu hổ gây chuyện ầm ĩ. Nếu tôi có nhiều sức như các người, chắc tôi đã sớm trở thành người giàu nhất làng Hạnh Phúc rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT