“Chị, sao chị lại có thể nói như thế về ba mẹ?” Tống Minh Châu mở to mắt ngạc nhiên, gần như muốn hỏi thẳng rằng Kỳ Duyên có bị điên không. Nếu không, tại sao cô lại nói ra những lời này?
“Kỳ Duyên, đừng nói linh tinh! Minh Châu là ba mẹ nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi.” Tống Minh Duệ nhíu mày, giọng đầy bất bình. Dù hắn fa có thể bỏ qua mọi chuyện, nhưng không bao giờ hắn ta chấp nhận ai nói xấu về ba mẹ, những người cùng chung huyết thống với hắn ta và Kỳ Duyên.
Kỳ Duyên bật cười khinh khỉnh. Cô còn lạ gì thân thế của Tống Minh Châu? Trong tiểu thuyết, Minh Châu vốn là con gái thứ ba của nhà họ Lưu, nơi trọng nam khinh nữ. Cô ta bị bán đi với giá mười vạn tệ khi mới sáu tuổi.
Sau này, khi câu chuyện về thân phận giả của Minh Châu bùng nổ trên mạng, nhà họ Lưu đã nhận ra cô ta chính là đứa con gái thứ ba mà họ từng bán. Thế là họ kéo cả nhà đến tìm cô ta, tạo ra một màn kịch bi hài, không thiếu những pha “vả mặt” ngược đời.
Kỳ Duyên nhếch môi, giọng chắc nịch: “Nuôi hay mua bán, cảnh sát sẽ điều tra rõ thôi.”
Kỳ Duyên điên rồi sao? Ngay cả cha mẹ ruột mà cũng dám tố cáo?
Ơn cha mẹ lớn hơn trời, dù Tống gia có mua Minh Châu thì cũng không nên nói ra ở nơi công cộng thế này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT