Quản gia đứng sau lưng tôi, nước mắt nước mũi tèm lem.
“Tiểu thư ơi, người nỡ lòng nào bỏ tôi lại sao?”
“Vậy hay là ông đi với tôi đi?”
Quản gia im lặng hai giây, sau đó khóc càng to hơn: “Tôi cũng không nỡ rời xa tiên sinh mà!”
“Người cứ đi thế này, tôi biết ăn nói với tiên sinh ra sao đây!”
Tôi trầm ngâm suy nghĩ.
“Thế thì…”
“Ông cứ nói…”
“Là tôi chết rồi đi.”
Quản gia: “?!!!”
Tôi nói tiếp nửa câu còn lại.
“Nỗi đau lớn nhất là chết tâm.”
“Đừng lo.”
“Đừng nhớ.”
“Chúc anh ấy hạnh phúc.”
“Nhất định phải gửi đến anh ấy lời chúc phúc của tôi đấy nhé!”
Quản gia lau nước mắt tiễn tôi đi: “Tiểu thư, người yên tâm, nhất định tôi sẽ chuyển lời!”
7
Trong xe.
Phó Tinh Du ngồi ở ghế lái, kéo lỏng cà vạt, nhìn qua gương chiếu hậu gọi người đang nhắm mắt giả ngủ.
“Chị.”
Tống Thấm khẽ nhếch khóe môi: “Chưa theo đuổi được con bé, đừng gọi thân mật như thế.”
Phó Tinh Du cười nhẹ nhàng, ngoan ngoãn đổi giọng.
“Chị Thấm, chị nói xem, bọn mình có bị lộ không?”
Tống Thấm bật cười khẽ.
Có vẻ như cô không ngờ rằng Phó thiếu gia – người có thể hô mưa gọi gió ở Cảng Thành.
Vị đại thiếu gia tàn nhẫn khét tiếng ngoài kia.
Lại có thể ngoan ngoãn nghe theo lời cô như vậy.
Cô không trả lời mà hỏi lại:
“Phó thiếu, anh là cáo già nghìn năm.”
“Sao bao nhiêu năm rồi, vẫn chưa dỗ được con ngốc nhà tôi vào tay vậy?”
Phó Tinh Du khựng lại một chút.
Anh ta khẽ ngả người ra sau, đôi mắt đen nhánh lóe lên một tia sáng, khóe môi kéo thành một nụ cười chua chát.
“Dỗ dành ư? Hứa Tri Dạn đã dỗ dành cô ấy nhiều năm như vậy rồi, tôi làm sao so được.”
Tống Thấm mở mắt, trong ánh nhìn có chút dò xét.
“Vậy anh?”
Phó Tinh Du lười biếng đáp: “Tôi dù không bằng anh ta, nhưng có thể tranh, có thể đoạt.”
“Hứa Tri Dạn nghĩ trước nghĩ sau, do dự quá nhiều. Tôi chỉ cần ra tay một chút, cũng đủ khiến anh ta lung lay.”
Tống Thấm suýt thì đảo mắt.
Nhưng nghĩ đến chuyện làm ăn gần đây vẫn cần sự giúp đỡ từ nhà họ Phó, cô cố nhịn lại.
“Vậy nên, để Thi Kỳ và Hứa Tri Dạn diễn một màn hôn ước trước truyền thông, là ý của anh?”
“Chị họ tôi và anh ta đều có thứ mình cần, tôi chỉ đưa ra một đề xuất mà thôi.”
Sắc mặt Tống Thấm lạnh đi.
“Anh tốt nhất đừng để tôi phát hiện, anh cũng giở trò với A Sơ.”
Ánh mắt Phó Tinh Du đột nhiên trở nên thâm trầm.
Anh ta lật mở chiếc bật lửa trong tay, im lặng hồi lâu, rồi cười nhạt.
“Sao có thể chứ.”
“Ê, chị Thấm, vậy chị thấy tối nay A Sơ có phát hiện ra bọn mình vẫn luôn theo dõi cô ấy không?”
Tống Thấm hừ một tiếng.
“Cô ấy đứng bên bờ sông hứng gió mấy tiếng đồng hồ, suýt nữa bị gió thổi ngu luôn rồi, làm gì còn tâm trí mà để ý đến bọn mình.
“Tự mình diễn xong một vở bi kịch sướt mướt, càng không nhìn ra được gì.
“Đúng là não toàn chuyện yêu đương, hết thuốc chữa.”
Tống Thấm càng nói càng bực.
“Lẽ ra năm đó phải đưa cô ấy về sớm hơn. Bây giờ thì hay rồi, bị Hứa Tri Dạn nuôi mấy năm, cả trái tim cũng trao cho anh ta luôn!”
Nghe đến đây, sắc mặt Phó Tinh Du không kiềm chế được mà trầm xuống.
Nhưng ngay sau đó, anh ta lại tự nhủ.
Không sao cả.
Chờ thêm bao nhiêu năm rồi.
Không thiếu mấy ngày này.
Với cô ấy, anh ta nhất định phải có được.
Một nơi khác.
Nhận được tin nhắn của Giai Sơ.
Hứa Tri Dạn nhíu mày.
Cô ấy tự về nhà rồi?
Anh giơ cổ tay, liếc nhìn đồng hồ.
Đã gần mười hai rưỡi.
Muộn như vậy rồi sao.
Là lỗi của anh.
Ban đầu anh nghĩ trước nửa đêm là có thể kết thúc vở diễn này.
Không ngờ đối tác lần này lại khó đối phó đến vậy.
Nhất định phải tận mắt thấy anh và Lâm Thi Kỳ tình cảm mặn nồng, cùng nhau ngắm pháo hoa xong, mới chịu ký hợp đồng.
Hứa Tri Dạn day day trán, vừa định gọi điện cho Giai Sơ.
Thì bị Lâm Thi Kỳ gọi lại.
“Tri Dạn.”
Anh quay đầu, mỉm cười lịch sự.
Lâm Thi Kỳ đưa tay về phía anh: “Hợp tác suốt mấy ngày, cuối cùng cũng xong rồi.”
“Hợp tác vui vẻ nhé.”
Khoảnh khắc nắm lấy tay cô ấy, Hứa Tri Dạn lập tức nhận ra có gì đó không ổn.
Thực tế thì, trong lòng Lâm Thi Kỳ cũng đang hoảng loạn.
Năm phút trước.
Cô nhận được một tin nhắn từ người mà cô tuyệt đối không dám đắc tội.
Bảo cô ấy nhất định phải kéo dài thời gian thêm nửa tiếng.
Nhiệm vụ khó khăn.
Cô ấy được kỳ vọng cao.
Nhưng Hứa Tri Dạn đâu phải kẻ dễ bị lừa!
Cô ấy chỉ có thể diễn thật sâu.