2

Thẩm Vọng tạm thời đưa tôi đến một khách sạn.

Anh ấy gọi một bát canh giải rượu, từng chút một đút vào miệng tôi. Tôi nghi ngờ canh giải rượu này là giả, uống xong tôi lại cảm thấy người càng nóng.

Toàn thân nóng bừng khiến tôi rên rỉ, rất muốn có thứ gì đó mát lạnh...

Bóng lưng Thẩm Vọng đang lắc lư trước mặt tôi, dần dần trở nên mờ ảo. Tôi như bị ma ám bước đến, ôm chặt lấy eo anh.

"Thẩm Vọng, em nóng."

Thân hình anh hơi run lên.

Tôi thuận tay sờ đến thắt lưng anh, nhưng không sờ đúng chỗ, lại sờ vào chỗ không nên sờ.

Lòng bàn tay tôi lập tức nóng bừng, rồi nhìn lại Thẩm Vọng.

Thẩm Vọng không nhịn được rên lên một tiếng.

Tôi không biết rằng lúc này khóe mắt tôi đỏ ửng, giọng nói yếu ớt, trong mắt Thẩm Vọng, tôi giống như một chú mèo con đang chờ bị x ẻ thịt.

Ngây thơ nhưng lại quyến rũ.

"Tống Nhu Nhu, em đang dụ dỗ anh phạm tội." Thẩm Vọng quay người ôm lấy eo tôi, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua môi tôi.

Tôi hoàn toàn không để ý đến lời Thẩm Vọng, nhón chân hôn loạn lên người anh.

Vốn lạnh lùng và tự chủ, Thẩm Vọng giờ đây lại im lặng, ôm tôi lên giường.

Lòng tôi ngứa ngáy khó chịu, không ngừng trêu chọc anh.

Thẩm Vọng đè lên người tôi, trong khoảnh khắc này, tôi có thể nghe rõ nhịp tim anh.

Tôi đỏ mặt vì xấu hổ.

Khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng như thường, nhíu mày nói: "Không được."

Nghe câu trả lời dứt khoát của Thẩm Vọng, ánh mắt đầy mong đợi của tôi dần phai nhạt.

"Ừ, em biết rồi, anh có người mình thích rồi."

"Thực ra..."

Tôi vẫn không từ bỏ, cố gắng tỏ tình với Thẩm Vọng, tôi khẽ đưa tay ra, chạm vào đầu ngón tay anh.

Khi đầu ngón tay chạm nhau, lời tôi chưa kịp nói ra, một âm thanh mơ hồ vang lên bên tai tôi.

"Á à, bé còn nhỏ, không được chạm vào em ấy."

"Môi đỏ quá, dễ thương quá, sao không hôn anh một cái nhỉ?"

Tôi ngẩn người ra.

Âm thanh quen thuộc này, nhưng giọng điệu lại không quen, chẳng lẽ tôi nghe được nội tâm của Thẩm Vọng?

Tôi thử hỏi.

"Thẩm Vọng, anh đang nghĩ gì vậy?"

Dường như không ngờ tôi sẽ hỏi như vậy, tay anh đột nhiên dừng lại, vẻ mặt không đổi: "Anh có thể nghĩ gì chứ? Chắc là nghĩ cách sớm đưa em về chỗ anh trai em thôi." Tôi không tin.

Thẩm Vọng có một thói quen nhỏ, mỗi khi nói dối tai anh sẽ đỏ lên.

Đừng nhìn anh lúc này nghiêm túc đấy, nhưng đầu tai lại đỏ như muốn chảy máu.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Thẩm Vọng thất thế như vậy.

"Này, Thẩm Vọng, tai anh đã tố cáo anh rồi đấy."

Tôi đưa tay che tai Thẩm Vọng, vẻ mặt đầy kiêu hãnh.

Anh nắm lấy tay tôi, thở dài: "Nóng quá."

Thẩm Vọng vẫn cứng đầu, tôi lại đưa tay chạm vào anh.

Lại nghe thấy nội tâm của anh.

"Chỉ còn chút nữa thôi là bị đứa nhóc này lật tẩy rồi."

"Anh cũng cần thể diện chứ?!"

"Thẩm Vọng, anh giả tạo quá đấy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play