Vừa nhìn thấy Hạ Phồn Tinh, Sở Mộng Tuyết đã tỏ vẻ kinh ngạc, "Là cô? Hạ Phồn Tinh, sao cô lại đến nhà tôi?"
Sở Dục cũng lạnh lùng, hùng hổ dọa người hỏi, "Chuyện gì thế này? Sao cô tự tiện xông vào nhà tôi, cô muốn làm gì? Muốn đến ăn trộm đồ sao?"
"Ăn trộm? Chuyện như vậy tôi còn chẳng thèm làm, tôi đến nhà anh, đương nhiên là vì chuyện của ba tôi." Hạ Phồn Tinh lạnh lùng nói.
Cô không trực tiếp nói Sở Mộng Tuyết vu oan.
Chờ lát nữa cô sẽ từ từ nói.
Sở Mộng Tuyết cười lạnh, "Hạ Phồn Tinh, cô đến vừa lúc lắm, ba cô vừa rồi đụng trúng tôi, làm vỡ bình hoa cổ của nhà họ Sở chúng tôi, bình hoa này trị giá năm trăm vạn, cô thay ông ta bồi thường đi! Nếu không, tôi sẽ đưa ông ta vào tù!"
"Rõ ràng là do cô không cầm chắc bình hoa, liên quan gì đến ba tôi? Hơn nữa, đang yên đang lành, sao cô lại lấy bình hoa quý giá này ra để cắm hoa? Cô sớm không cắm, muộn không cắm, cứ đúng lúc công nhân đang ra vào bận rộn lại đi cắm hoa, có phải cô cố ý không?" Hạ Phồn Tinh thẳng thắn nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play