Túc Nhiên còn nghiêm túc tính toán lại.
"Tổ gia gia nói tôi sẽ ứng kiếp trong vòng một năm. Nếu bây giờ bắt đầu quay phim mới, từ chuẩn bị, vào đoàn cho đến tuyên truyền phát hành, chỉ mất khoảng nửa năm là xong. Nếu may mắn, trước cuối năm tôi còn có thể kịp tranh giải 'Diễn viên xuất sắc nhất' của năm nay..." Nghĩ đến đây, cậu thậm chí còn có chút sôi trào nhiệt huyết.
Giang Nhất Miên nghe cậu lẩm bẩm, lập tức nắm lấy từ khóa: "Ứng kiếp là có ý gì?"
Túc Nhiên đại khái kể lại phán từ của tổ gia gia dành cho y.
Giang Nhất Miên lắc đầu, trên mặt đầy vẻ hoài nghi: "A Nhiên, tôi thấy cậu cũng đâu có tướng đoản mệnh, lẽ nào tổ gia gia của cậu cố ý dọa cậu thôi không?"
"Cậu cũng biết xem tướng?"
"Đương nhiên, cậu có biết tôi là ai không? Nghe qua danh tiếng đại sư huyền học nổi tiếng trong giới - Giang Kiều chưa? Đó chính là chú ruột của tôi. Từ nhỏ tôi đã được ông ấy nuôi lớn, tai nghe mắt thấy mà học được ít nhiều tướng thuật, chẳng phải rất bình thường sao?"
Giang Nhất Miên với gương mặt non nớt như búp bê, vỗ tay lên ngực, chắc nịch cam đoan với cậu: "Yên tâm đi, lát nữa theo tôi về nhà, tôi sẽ vẽ cho cậu một lá bùa, đảm bảo cậu không gặp chuyện gì cả! Hơn nữa tôi đã nghĩ kỹ rồi, chờ chúng ta kéo được đầu tư cho phim mới, liền mời chú nhỏ của tôi tính ngày khai máy, lại thêm một phen trừ tà xua xui, bảo đảm phim mới vừa phát sóng liền bạo hồng, chúng ta có thể rửa sạch nỗi nhục trước kia!"
Cái tên Giang Kiều, Túc Nhiên đương nhiên cũng từng nghe qua. Không ít minh tinh kỳ cựu trong giới, những người tin vào huyền học đều từng tìm đến ông ta xem mệnh, ai nấy đều tán dương không thôi. Nghe được lời cam đoan của tri kỷ, lòng Túc Nhiên cũng an ổn hơn phần nào.
Nói không chừng, tổ gia gia thật sự chỉ cố ý hù cậu thôi, muốn ép cậu đi trả nợ cũng nên?
Hừ, muốn quản giáo cậu á? Không có cửa đâu!
Túc Nhiên cả đời phóng khoáng tự do, ai cũng đừng mong trói buộc cậu!
"Đi thôi, đến nhà ngươi!" Y hào hứng nói, rồi chợt nhớ ra điều gì đó: "Đúng rồi, cậu còn phải thu lưu tôi mấy ngày, chờ tìm được nhà đầu tư cho phim mới, tôi sẽ quay về đối đầu với công ty."
"Không thành vấn đề! Chú nhỏ của tôi dạo này không ở nhà, cậu cứ việc ở lại với tôi, muốn ở bao lâu cũng được!"
—
Vì "tạm thời chưa chết được" mà bị tên chít trai bất hiếu quỵt nợ không chịu trả, lúc này, Túc Vi Thanh đang nhàn nhã ngồi trong phòng khách đọc sách. Không chỉ có cuốn trong tay, trên bàn trà trước mặt y còn xếp một chồng tài liệu dày cộp, từ chính sử, dã sử, tạp chí giải trí, từ điển, thậm chí ngay cả cuốn "Cẩm nang giáo dục đứa nhỏ phản nghịch" cũng có, quả thực là vô cùng đầy đủ.
Trợ lý nhỏ Tiểu Bạch cầm chiếc điện thoại vừa bị cúp máy, than ngắn thở dài bước vào phòng. Túc Vi Thanh liếc nhìn một cái, tiện miệng hỏi: "Lo nó gặp chuyện ở bên ngoài à?"
Bạch Tụng Âm ra sức gật đầu, vẻ mặt đầy lo âu: "Tổ gia gia, không phải con quỷ nào cũng giống ngài..."
Hắn ngập ngừng, vốn định nói "hiền lành dễ gần", nhưng khi ánh mắt chạm phải khuôn mặt tuyệt thế vô song kia, lại nhớ tới cảnh tượng ngài ấy từng thẳng tay đánh đỉnh lưu thê thảm ra sao, cuối cùng vẫn là nuốt ngược lại từ này, đổi giọng: "Nếu Nhiên ca bị mấy con quỷ bên ngoài bắt mất thì phải làm sao..."
Túc Vi Thanh thú vị nhìn vẻ mặt lo lắng của cậu ta, chít trai và tiểu trợ lý của nó đúng là rất thú vị. Đừng nhìn hai người lúc bình thường một bộ dạng "thà chết huynh đệ, chứ đừng chết ta", đến thời khắc quan trọng vẫn là không ngừng lo nghĩ cho nhau, sống chết không rời.
Điều này khiến y chợt nhớ đến, dường như trong quá khứ y cũng từng có một người bạn.
Chỉ là, có một điểm khác biệt—đối phương chưa từng coi họ là bạn bè, hơn nữa mỗi lần gặp mặt đều bị y đơn phương hãm hại đến mức công lực tiêu tán.
Chậc, đúng là một người bạn đáng để hoài niệm.
"Tổ gia gia..." Bạch Tụng Âm gọi y một tiếng, "Tâm trạng của ngài hình như rất tốt?"
Túc Vi Thanh nhấp một ngụm nước, đè xuống ý cười nơi khóe môi, lười biếng nói: "Có lẽ vì nhớ ra vài chuyện thú vị thôi."
Nói đến đây, y bỗng đặt cốc nước xuống, ánh mắt thoáng dừng lại, nhìn về phía ban công như có điều cảm ứng.
"Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến."
Bạch Tụng Âm cũng quay đầu nhìn theo, nhưng chẳng thấy gì cả.
Túc Vi Thanh đã thu lại ánh mắt, nhàn nhạt dặn dò: "Đi mua chút thức ăn về đi, hôm nay có khách tới cửa."
"Dạ, được thôi."
Khách nào đến? Cậu không biết. Nhưng tổ gia gia đã nói vậy, nên Tiểu Bạch vẫn theo bản năng làm theo.
Cậu ta đẩy cửa đi ra ngoài chuẩn bị mua đồ, nhưng vừa đóng cửa lại liền nhớ ra mình chưa cầm điện thoại, vội vàng dùng chìa khóa mở cửa quay vào.
Vừa ngẩng đầu lên, Bạch Tụng Âm liền trông thấy trên ghế sô pha không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một bóng người.
Người đó khoác một thân hắc bào, đầu đội mũ trùm, đang ngồi đối diện với Túc Vi Thanh. Hai người lặng lẽ đối diện nhau, chẳng ai mở lời trước.
—— Má nó! Ổng vào từ lúc nào?!
Bạch Tụng Âm sợ đến mức suýt buột miệng chửi thề.
Vị khách áo đen liếc cậu một cái, trầm giọng nói: "Ta đến đây chỉ để xác nhận trạng thái sau khi ngươi tỉnh lại, không cần làm những chuyện dư thừa."
Túc Vi Thanh phất tay với Bạch Tụng Âm, ra hiệu cậu ta lui ra ngoài. Sau đó y thản nhiên lắc đầu, không tán đồng mà nói với vị khách áo đen kia:
"Ngươi là Âm Gian Tư Mệnh, ta là Dương Gian Tinh Quân, chúng ta mỗi người quản một giới, vốn là đồng liêu thì nên tương trợ lẫn nhau. Tư Mệnh, sao ngươi lại khách sáo với ta đến vậy?"
Tư Mệnh mặt không biểu cảm, chăm chú quan sát y.
Túc Vi Thanh chẳng hề sợ hãi.
Một lát sau, Tư Mệnh lạnh lùng cười khẽ, nói: "Đại Tế Ti thăng lên Tinh Quân phải trải qua ba lần thiên kiếp, lần nào cũng do ta giám sát khảo hạch. Ngươi nghiêm túc vượt qua được lần nào chưa?"
Đáp án là—chưa có lần nào.
Lần đầu tiên là Xuất Thế Thiên Kiếp, y chọn đoạn tử tuyệt tôn, sau đó lợi dụng kẽ hở, đổi hộ khẩu qua cửa.
Lần thứ hai là Cứu Thế Thiên Kiếp, y chọn từ bỏ thứ quan trọng nhất của bản thân để chứng đạo. Tư Mệnh cứ tưởng y sẽ lấy thân chứng đạo, kết quả y lại thản nhiên tán gia bại sản, đem toàn bộ tài sản bố thí cho bách tính, chỉ giữ lại vài món pháp khí tùy thân.
Tư Mệnh—kẻ xem trọng trật tự nhất—đương nhiên không chấp nhận. Nhưng kết quả, vì bỏ đi trân bảo mà đau lòng khôn xiết, Túc Vi Thanh cứ thế vượt kiếp thành công.
Lại lần nữa lợi dụng kẽ hở qua cửa!
Tư Mệnh tức đến mức muốn nổ tung, gương mặt lạnh như băng cũng suýt không giữ nổi, thề phải đòi lại công bằng trong lần thiên kiếp thứ ba.
Nhưng y còn chưa kịp chờ đến kỳ khảo hạch lần ba, thì Túc Vi Thanh đã tính toán thời điểm thiên kiếp giáng xuống, trực tiếp ngủ một giấc hai trăm năm, đến tận bây giờ mới vừa tỉnh lại.
Nhớ lại những chiêu trò trước đây của mình, Túc Vi Thanh chẳng hề cảm thấy áy náy dù chỉ một chút. Y vẫn dày mặt cười híp mắt, thoải mái an ủi đối phương:
"Tư Mệnh hà tất phải để tâm như vậy? Chi bằng nói cho ta biết, lần khảo hạch thiên kiếp thứ ba là gì đi. Ta đảm bảo lần này nhất định sẽ nghiêm túc vượt qua."
"Lần khảo hạch thứ ba của ngươi không do ta phụ trách."
Tư Mệnh đứng dậy, dưới lớp mũ trùm đen, gương mặt tuấn mỹ khó phân rõ cảm xúc. Hắn cúi xuống, dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Túc Vi Thanh, chậm rãi nói:
"Trong 184 năm ngươi chìm vào giấc ngủ, Âm Gian đã nghênh đón một vị Tân Minh Chủ. Lần thiên kiếp thứ ba của ngươi, tất nhiên sẽ do hắn chủ trì."
"Nhưng ta có thể nhắc ngươi một câu—vị tân Minh Chủ này tính tình cổ quái, không phải kiểu người mà ngươi có thể dùng mấy trò khôn vặt để vượt qua đâu."
Tân Minh Chủ?
Ngay cả Tư Mệnh—người luôn tuân thủ quy củ—mà cũng nhận xét về cấp trên của mình là "tính tình cổ quái" sau lưng. Nghe có vẻ lần này đúng là phiền phức rồi.
Túc Vi Thanh trầm ngâm ngước mắt, nhìn bộ dạng cao ngạo của Tư Mệnh, bỗng bật cười thành tiếng:
"Tư Mệnh, ngươi lo ta sẽ đắc tội với Minh Chủ nên cố ý đến nhắc nhở ta sao?"
"Ta sẽ lo cho một tên cáo già chuyên phá rối trật tự như ngươi à?"
Tư Mệnh theo phản xạ lập tức phản bác, nhưng ngay sau đó lại nhận ra bản thân có phần thất thố. Hắn hừ lạnh một tiếng, khôi phục dáng vẻ cao lãnh như ngày thường, nhàn nhạt nói:
"Nói chung, khi chưa vượt qua thiên kiếp thứ ba, ngươi rốt cuộc sẽ thành Chân Thần hay Ngụy Thần, mọi thứ vẫn chưa thể định luận."
Ngụy Thần—chính là quái vật đánh mất toàn bộ cảm xúc, chỉ biết hành sự theo thiên mệnh.
Giọng nói trầm thấp của kẻ khoác hắc bào dần tan vào không khí.
Nụ cười trên môi Túc Vi Thanh cũng dần phai nhạt. Y rũ mắt, chăm chú nhìn chén nước bên tay, rất lâu sau mới đau lòng than thở:
"Minh Chủ sao... Không biết tính tình thế nào, không thể tiếp tục dùng bug qua mặt Tư Mệnh nữa, đáng tiếc quá rồi."
Một con cừu, không thể bị xén lông đến lần thứ ba.
Thật đau lòng.
Giờ phút này, cách duy nhất chính là nhanh chóng lấy được Ngọc Cốt Phiến để nâng cao năng lực bảo mệnh. Đã như vậy, vấn đề giáo dục chít trai phải tăng tốc thôi.
—-
Đêm khuya, chít trai đang cùng Giang Nhất Miên thảo luận về cách tìm được một nhà đầu tư có con mắt tinh tường. Đột nhiên, y cảm thấy một luồng khí lạnh lướt qua người, không nhịn được mà rùng mình một cái.
Giang Nhất Miên nghi hoặc ngẩng đầu: "Bị gió thổi trúng à?" Nói rồi tiện tay đóng cửa sổ lại.
"…Có lẽ vậy."
Túc Nhiên rùng mình, trên da nổi đầy gai ốc, trong lòng có chút bất an khó hiểu, nhưng lại chẳng tìm ra nguyên nhân.
Thấy trời đã khuya, Giang Nhất Miên ngáp dài, hoàn toàn không nhận ra sự mất tập trung của bạn mình, lười biếng nói: "Thôi, ngủ sớm đi. Ngày mai còn phải ra ngoài gặp nhà đầu tư nữa. Cứ thả lưới rộng, biết đâu lại kéo được con cá lớn—à không, gặp được Bá Nhạc chịu đầu tư thì sao?"
Hắn đứng dậy định rời đi, nhưng ngay sau đó lại quay người, tiện tay cầm lấy mấy tờ bùa trong thư phòng đưa cho Túc Nhiên:
"Phải rồi, đây là bùa tôi tự tay vẽ, giữ kỹ đi, đảm bảo sự nghiệp thuận lợi, đêm nào cũng mộng đẹp!"
Không biết có phải do mồm quạ đen của Giang Nhất Miên hay không, nhưng đêm đó Túc Nhiên thực sự nằm mơ.
Trong mơ, cậu và Giang Nhất Miên ngồi đối diện nhau trong một căn nhà cũ nát, bốn mắt nhìn nhau đầy hoang mang.
Cậu hỏi người đối diện: "Đây là đâu?"
Giang Nhất Miên ngó nghiêng một lát rồi đáp: "Hình như là nhà bà ngoại tôi."
Lời vừa dứt, một bà lão tay bưng bát cơm đi vào, niềm nở gọi bọn họ lại ăn cơm.
Túc Nhiên cứ thế mà ăn suốt cả đêm.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cậu vẫn cảm thấy bụng mình có chút căng trướng.
Ngáp dài vì thiếu ngủ, cậu loạng choạng bò dậy, vừa ra ngoài đã chạm mặt Giang Nhất Miên—kẻ đang đeo đôi mắt gấu trúc và đánh bật cả cái ợ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Túc Nhiên: "Tôi mơ thấy hai ta cùng bà ngoại cậu ăn cơm."
Giang Nhất Miên cười gượng: "Trùng hợp ghê… Tôi cũng vậy."
"Có lẽ do sống chung nên từ trường ảnh hưởng lẫn nhau thôi, chẳng có gì đáng ngại cả!"
Hai người ra sức tự an ủi nhau, cố gắng phớt lờ giấc mộng quái lạ này. Thế nhưng, cả ngày hôm đó bọn họ gặp toàn chuyện xui xẻo—nhà đầu tư hẹn gặp thì hoặc là gặp tai nạn xe cộ, hoặc là bị vợ đánh nhập viện vì ngoại tình, nói tóm lại, chẳng gặp được lấy một ai.
Tối hôm sau, cả hai lại mơ thấy mình cùng bà ngoại ăn cơm một đêm.
Đêm thứ ba, vẫn là ăn cơm.
Đến đêm thứ tư, Túc Nhiên bị ăn đến mức choáng váng hoa mắt, khó khăn lắm mới bò dậy khỏi giường. Cậu ôm đầu lẩm bẩm:
"Tôi cảm thấy… chắc chắn không tìm được nhà đầu tư nữa đâu. Chúng ta nghĩ cách khác kiếm tiền đi. Cậu thấy tôi về nói với tổ gia gia, cùng nhau đi tham gia cái show tạp kỹ kia thế nào?"
Giang Nhất Miên đang ôm bồn cầu nôn đến trời đất đảo lộn, hơi thở mong manh đáp lại:
"Tôi… ủng… hộ… ngươi…"
—-
Bên kia, Túc Vi Thanh đang ung dung uống trà thì đột nhiên đặt chén xuống, ngoắc tay gọi Bạch Tụng Âm: "Tiểu Bạch, chuẩn bị chút thuốc gây nôn cho Túc Nhiên đi."
"Dạ?" Bạch Tụng Âm kinh ngạc: "Nhiên ca sắp về rồi sao?"
"Ừm."
Túc Vi Thanh khựng lại một chút, rồi bổ sung: "Nhân tiện mua thêm một ít lễ vật giấy thật hậu hĩnh, mang đến đốt cho một vị lão phu nhân, cảm tạ bà ấy đã chiêu đãi chít trai thật nồng hậu."
Bạch Tụng Âm: "……"
Sao tự dưng lại có cảm giác… bên phía Nhiên ca dường như đã xảy ra chuyện động trời gì đó vậy?