"Tổ gia gia đừng đánh nữa, đừng đánh nữa... Aooo——!"
Túc Nhiên bị đập đến mức chạy loạn khắp nơi, vừa né vừa kêu gào cầu xin tha mạng. Nhìn thấy không thể trốn được nữa, cậu đột nhiên hét lớn: "Khoan đã! Tổ gia gia, con có lời muốn nói!"
Túc Vi Thanh xách búa lạnh lùng nhìn chít trai. Y không nói gì, vì trên người Túc Nhiên quá thối, y không muốn hít thở thêm giây nào. Chỉ hơi nhướng cằm, ra hiệu cho chít trai có lời gì thì nói nhanh, nói xong rồi thì tiếp tục ăn đòn.
Nhưng Túc Nhiên, kẻ vẫn còn đang chìm đắm trong cơn hưng phấn của việc trả thù kẻ thù, rõ ràng đã không còn bình thường nữa. Cậu gãi đầu rồi nghiêm túc nói: "Tổ gia gia, con biết hôm nay con bị đánh là chuyện chắc chắn rồi. Ăn đòn là đúng, con không phản kháng. Nhưng ngay lúc này, con chỉ có một yêu cầu nho nhỏ..."
Túc Vi Thanh hơi nhướng mày.
Khoảnh khắc tiếp theo, chỉ thấy Túc Nhiên lao vọt vào bếp với tốc độ nhanh như chớp, bất chấp mùi hôi kinh khủng xông lên tận óc, kiên quyết vớt tấm ảnh của Lục Hoán Cẩm từ trong cái chậu thép đang ngập đầy mùi hôi hỗn hợp của bún ốc, đậu phụ thối và cá trích muối. Sau đó, cậu dứt khoát ném tấm ảnh lên bàn trà trong phòng khách, cười điên cuồng: "Tổ gia gia, người cứ đập thẳng vào ảnh luôn đi! Dù sao con cũng phải bị đánh rồi, chi bằng vui vẻ cùng nhau, để Lục Hoán Cẩm bị đánh chung với con đi!"
Túc Vi Thanh: "..."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play