Khi Tân Nguyệt nhìn thấy Trần Giang Dã đội chiếc mũ giống hệt mình bước ra, vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, cô biết vì sao anh lại chọn chiếc mũ này.
Mặc dù cô không có điện thoại di động, cũng không mua sắm qua mạng, nhưng trang thiết bị giảng dạy trong thị trấn của họ không tính là quá tệ, vẫn có một cái bảng trắng. Sau giờ nghỉ trưa, lớp học sẽ phát video trình diễn thời trang của Victoria's Secret và một số bộ sưu tập street style của các người mẫu nước ngoài để nâng cao tinh thần, và hiệu quả rất tốt.
Nhìn nhiều bức ảnh street style này, cô tất nhiên cũng nhận diện được một số logo thương hiệu.
"Anh còn mua gì nữa không?" cô hỏi.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô, Trần Giang Dã đảo lưỡi quanh hàm răng, cuối cùng đẩy về phía bên trái khoang miệng, một lúc sau, anh nói: "Cô không hỏi tôi vì sao lại mua chiếc mũ này?"
"Tôi biết bên trong toàn là đồ nhái."
Trần Giang Dã xì một tiếng, như thể cảm thấy có chút mất hứng, anh nhấc hai ngón tay lên vỗ xuống vành mũ.
Hai người bắt đầu trở về, trên đường vẫn có rất nhiều người đang nhìn bọn họ.
Nhiều cô gái đi ngang qua bọn họ đều sẽ lập tức hào hứng xì xào bàn tán với người chị em bên cạnh.
"Chàng trai đó đẹp quá! Mặc dù không thể nhìn thấy mặt cô gái nhưng cảm giác cũng rất xinh đẹp, mình có giảm mười cân thì cũng không có được đường quai hàm đẹp như vậy."
"Đội mũ đôi thật sự có tướng phu thế đấy."
"Ở chỗ chúng ta có anh chàng đẹp trai như vậy sao? Tiếc là anh ấy đã có bạn gái rồi hu hu."
Có một số cô gái chỉ vừa mới đi ngang qua bọn họ đã bắt đầu hét lên a a a, Tân Nguyệt nghe được một vài đoạn đối thoại của bọn họ.
Cô cảm thấy bọn họ như thế này còn gây chú ý hơn cả chỏm tóc ngốc nghếch trên đầu Trần Giang Dã, ít nhất vừa rồi khi anh không đội mũ thì chẳng có ai nhìn cô.
Tân Nguyệt đè thấp vành mũ xuống một chút, sợ bị người ta nhìn thấy.
Lại một cô gái đi ngang qua liên tục nhìn qua nhìn lại giữa hai người, Tân Nguyệt thật sự hy vọng anh có thể cởi mũ xuống, để dời sự chú ý đi cho cô.
Vì vậy, cô khẽ ho một tiếng rồi nói: "Tôi tưởng anh không để ý đến chỏm tóc đó chứ."
Nếu anh nói không để ý, cô sẽ bảo anh cởi mũ ra, nếu nói để ý thì thôi.
Không ngờ Trần Giang Dã không nói rõ là mình có để ý hay không, mà hỏi lại cô: "Tại sao?"
Tân Nguyệt nghĩ trong lòng: Chẳng phải anh chàng ngầu lòi không quan tâm đến vẻ bề ngoài sao?
Chỉ là câu này không thể nói thẳng ra được, từ “ngầu lòi” cũng không phải là một từ hay, người ta cũng không tự nhận mình ngầu, là bản thân cô dán cho người ta cái nhãn đó.
"Anh nhìn rất…"
Sau khi nghĩ một chút, cô tìm thấy một từ khá phù hợp: "Rất không theo khuôn mẫu."
Trần Giang Dã chỉ trả lời một câu: "Thế thì ánh mắt cô không tốt lắm rồi."
Tân Nguyệt: … Anh thực sự rất swag.
Tuy nhiên, Trần Giang Dã thực sự không quan tâm đến hình tượng cho lắm, chỉ là chỏm tóc trên đầu khiến anh hơi khó chịu mà thôi, trông nó quá đần độn, cho nên khi nhìn thấy cửa hàng bán mũ, anh mới đi vào.
Anh làm gì cũng chỉ dựa vào tâm trạng.
Ban đầu anh chưa đến mức nhất định phải mua mũ cho bằng được, khoảnh khắc nhìn thấy chỗ hàng giả đó, anh đã không muốn mua nữa. Nhưng khi nhìn thấy chiếc mũ giống hệt với cái của Tân Nguyệt, anh lại đột nhiên muốn thử xem khi đội chiếc mũ này ra ngoài, Tân Nguyệt sẽ có biểu cảm gì.
Kết quả là không ngờ, cô hoàn toàn không có biểu cảm gì hết.
Người này, thực sự làm việc gì cũng nằm ngoài dự tính của anh, ngoại trừ…
Ngày đó khi cô bị anh đè ở dưới thân.
Anh hơi ngẩng đầu, nhìn Tân Nguyệt qua vành mũ che khuất tầm mắt của mình.
Ánh nắng mùa hè gay gắt chiếu xuống từ trong tầng mây, bị vành mũ ngăn lại, không thể chiếu tới đôi mắt đen kịt của anh.
Nhưng dường như không có vành mũ ngăn cách, ánh nắng ấy cũng không thể chiếu vào đôi mắt anh, chỉ khi nhìn ở khoảng cách rất gần mới có thể mơ hồ nhận ra trong đôi mắt đen láy đó có một bóng hình.
Lúc này tiếng ve kêu inh ỏi, cành lá ven đường xanh um.
Mùa hè mới chỉ vừa bắt đầu.
*
Thời gian không còn sớm, Trần Giang Dã cũng không có ý định mua thêm gì khác, hai người hướng về nhà ga.
Ngoài nhà ga có một siêu thị nhỏ, khi bọn họ đi qua, có người đi vào.
"Một gói kẹo cao su mềm."
Âm thanh bên trong vọng ra khiến Tân Nguyệt vô thức quay đầu liếc về phía quầy thu ngân.
Siêu thị nhỏ này thường bày rất nhiều kẹo cao su và kẹo bạc hà trên quầy thu ngân, có thể nhìn thấy từ bên ngoài siêu thị.
Đố vốn dĩ là một cảnh tượng hết sức bình thường, nhưng Tân Nguyệt đi được một đoạn thì đột nhiên dừng lại.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trần Giang Dã thoáng thấy cô dừng lại thì hỏi: "Làm sao thế?"
Tân Nguyệt quay lại nhìn anh rồi nói: "Anh ở đây đợi tôi một lát."
Nói xong, cô chạy ngược lại vài bước, đi vào siêu thị.
Trần Giang Dã tìm một cái cây dựa vào chờ cô.
Hai phút sau, Tân Nguyệt đi ra khỏi siêu thị, đến trước mặt anh, vươn tay về phía anh: "Cho anh."
Trong lòng bàn tay cô là một hộp kẹo bạc hà vị đào trắng.
Trần Giang Dã không nhận: "Cô mua cái này làm gì?"
Tân Nguyệt: "Không phải anh bị say xe à?"
Trần Giang Dã nhướng mày: "Ăn cái này thì không thấy chóng mặt nữa?"
Tân Nguyệt: "Anh có thể ăn hoặc không ăn."
Trần Giang Dã cau mày, rõ ràng không hiểu ý.
"Không phải anh say mùi xe à?"
Biểu cảm của Trần Giang Dã như đang nói "Sao cô biết".
Tân Nguyệt nhận ra sự nghi ngờ của anh: "Anh nói là anh không say xe, kết quả lại bị chóng mặt, ngoài say mùi xe ra thì còn có thể là gì?"
Trần Giang Dã nhướng một bên mày: "Cho nên?"
Tân Nguyệt mở nắp hộp kẹo bạc hà, kéo tay anh đang đút ở trong túi quần lên, nhét hộp sắt đựng kẹo vào tay anh, nói: "Lên xe anh cầm cái này ngửi, chắc sẽ không say xe nữa đâu."
Trần Giang Dã cúi đầu nhìn hộp sắt trong tay, bên trong chứa những viên kẹo bạc hà màu hồng nhạt, trên bề mặt phủ một lớp đường trắng.
Sau một lúc lâu, tầm nhìn của Trần Giang Dã chuyển từ hộp kẹo sang khuôn mặt Tân Nguyệt, một ngón tay đậy nắp hộp lại, trong cổ họng phát ra một âm tiết: "Ừm."
Cách Tân Nguyệt nói thực sự hiệu quả, trên đường về Trần Giang Dã quả nhiên không bị say xe nữa.
Đến thị trấn, Trần Giang Dã lái xe máy chở Tân Nguyệt về làng Hoàng Nhai, trước khi lên xe, anh đưa mũ cho Tân Nguyệt, bảo cô cầm, vì đội mũ khi lái xe dễ bị gió thổi bay.
Sau khi Tân Nguyệt ngồi lên xe, cô cũng cởi mũ, vì vậy một người đàn ông đang ngồi xổm trước cửa nhà Tân Nguyệt đã nhận ra cô từ xa, lập tức cất chiếc ghế xếp nhỏ mang theo, đứng dậy chờ cô.
Người đàn ông này khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc áo thun ngắn tay màu trắng, giày thể thao hàng hiệu thời thượng, vừa nhìn đã biết là người này cũng tới từ thành phố giống như Trần Giang Dã.
Vài ngày trước Tân Nguyệt đã gặp người đàn ông này, anh ta theo cô cả buổi chiều chỉ để khiến cô ký hợp đồng với công ty của bọn họ.
Tân Nguyệt xuống xe máy, câu đầu tiên cô nói với người đàn ông là: "Tôi đã nói rồi, tôi không ký hợp đồng với công ty anh đâu."
Trên mặt người đàn ông hiện lên một nụ cười giả tạo chuyên nghiệp: "Em đừng vội từ chối, tôi biết báo giá lần trước thấp hơn so với các công ty khác, lần này…"
"Không phải vấn đề tiền bạc." Tân Nguyệt cắt ngang lời anh ta.
Người đàn ông không hiểu: "Vậy là vấn đề gì?"
Tân Nguyệt không vội trả lời anh ta, nhìn thoáng qua Trần Giang Dã vẫn đang ngồi trên xe máy phía sau, móc chìa khóa mở cửa rồi nói với Trần Giang Dã: "Anh vào trước đi."
Trần Giang Dã cũng không có hứng thú nghe bọn họ nói chuyện, vặn ga chạy vào sân.
Lúc này, người đàn ông cũng chú ý đến Trần Giang Dã, hai mắt sáng rực nhìn anh từ trên xuống dưới.
Tân Nguyệt nhìn thấy ánh mắt của anh ta, đợi đến khi Trần Giang Dã vào sân thì đóng cửa lại, che khuất tầm mắt của người đàn ông kia.
Người đàn ông ngượng ngùng cười hai tiếng: "Bây giờ có thể nói rồi chứ."
Tân Nguyệt nhàn nhạt mở lời: "Tôi sắp lên lớp mười hai rồi, không muốn phân tâm."
Người đàn ông "hừ" một tiếng: "Tôi còn tưởng chuyện gì chứ."
Anh ta bắt đầu lải nhải một cách nghiêm túc: "Tôi biết đối với những đứa trẻ xuất thân từ gia đình như em, đây là một bàn đạp quan trọng để thăng tiến về giai cấp, nhưng bây giờ có một cơ hội tuyệt vời đang bày ra trước mắt, không cần thi đại học cũng có thể kiếm được thu nhập hàng năm lên đến hàng triệu nhân dân tệ.”
“Hơn nữa!’’
“Em thử nghĩ mà xem, cho dù em có thể thi đỗ Thanh Hoa, ra trường cũng chỉ đi làm thuê cho người ta lĩnh lương cố định hàng tháng, kiếm đâu ra nhiều tiền bằng làm nữ thần tượng mạng, nếu em đồng ý ký hợp đồng với công ty bọn anh, anh dám đảm bảo, năm nay em có thể kiếm được hơn ba trăm vạn!"
Tân Nguyệt cười lạnh: "Sao anh biết tôi chỉ có thể đi làm thuê lĩnh lương cố định cho người ta?"
"Ôi trời," người đàn ông khoát tay, "Ý tôi không phải vậy, ý tôi là khả năng cao.."
"Tôi hy vọng em hiểu được."
Tân Nguyệt ngắt lời anh ta, bình tĩnh nhìn anh ta, nói: "Đối với một số người mà nói, sống không phải để kiếm tiền."
Giọng thiếu nữ lạnh lùng, ánh mắt kiên định.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Người đàn ông sững sờ.
Nói đến đây, Tân Nguyệt không muốn nói thêm gì với anh ta nữa, đẩy cửa bước vào sân, trực tiếp đóng cửa lại.
"Cô đóng cửa rồi, sao tôi ra ngoài được?"
Một giọng nói khàn khàn vang lên.
Tân Nguyệt ngước mắt, thấy Trần Giang Dã đang lười biếng dựa vào xe máy.
Cô trừng mắt nhìn, đi đến trước mặt anh, nhỏ giọng nói: "Anh đợi một lúc rồi hẵng ra ngoài đi, có khi anh ta cũng đang nhắm đến anh đấy."
Trần Giang Dã “À” một tiếng, vẻ mặt như khinh thường, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc này, người đàn ông vẫn đang đứng bên ngoài, anh ta thấy Trần Giang Dã đi ra, mắt lập tức sáng bừng, vội vàng rút danh thiếp ra đưa cho anh: "Bạn học, chúng ta nói chuyện một chút được không?"
Trần Giang Dã cúi đầu nhìn tấm danh thiếp trong tay anh ta, cầm lấy nhìn lướt qua, sau đó búng ngón tay, ném xuống đất.
"Này, cậu!"
Người đàn ông cứng cổ ngẩng đầu lên, đang định lý luận với Trần Giang Dã, nhưng Trần Giang Dã lại bóp chặt cổ anh ta, dùng sức ném anh ta vào tường, phát ra tiếng “Ầm” lớn
Tân Nguyệt ở bên trong nghe thấy tiếng động, đi từ trong sân ra.
Ngay giây đầu tiên thò đầu ra khỏi khung cửa, cô vừa vặn nhìn thấy Trần Giang Dã bóp cổ người đàn ông đó và nói: "Để tôi nhìn thấy anh lần nữa, tôi sẽ giết anh."
Tân Nguyệt sửng sốt.
Khóe mắt Trần Giang Dã như nhìn thấy cô, đôi mắt đen như mực quay lại, dừng lại trên người cô một giây, rồi buông lỏng bàn tay đang bóp cổ người đàn ông kia.
Ngay khi anh buông tay, người đàn ông lập tức ho dữ dội.
Lấy lại được bình tĩnh, anh ta vừa ôm cổ vừa lùi lại, xác nhận đã đạt được khoảng cách an toàn, anh ta lẩm bẩm chửi thề vài câu, rồi lại nhanh chóng chạy đi khi thấy Trần Giang Dã nhìn về phía mình.
Trần Giang Dã thu hồi ánh mắt, không có biểu cảm gì, rút một điếu thuốc ra châm lửa.
Tân Nguyệt nhìn anh, lại nhìn bóng dáng người đàn ông chạy trối chết, trong lúc nhất thời không biết có nên nói một tiếng cảm ơn với Trần Giang Dã hay không.
Cô luôn cảm thấy nếu cô nói, Trần Giang Dã có lẽ sẽ đáp lại một câu "Không giúp cô".
Nhưng khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, Tân Nguyệt đột nhiên muốn thử.
Vì vậy, cô nói: "Cảm ơn anh đã giúp tôi đuổi anh ta đi."
"Không giúp cô."
Quả nhiên...
Tân Nguyệt không biết anh khách sáo hay làm sao, nhưng có vẻ trông anh không giống người biết khách sáo với người khác, Tân Nguyệt hào hứng hỏi: "Vậy tại sao anh lại đe dọa anh ta như vậy?"
Trần Giang Dã rít một hơi thuốc lá, nghiêng đầu sang một bên kia nhả khói ra, giọng nói có chút bực bội: "Muốn anh ta nhanh chóng câm miệng lại và cút đi."
Lúc này Tân Nguyệt mới nghĩ ra, nếu Trần Giang Dã không làm vậy, người đàn ông đó chắc chắn sẽ dây dưa với anh rất lâu, đúng là cô đã tự mình đa tình.
Cô lại thầm dán thêm một cái nhãn cho Trần Giang Dã, anh không chỉ là một anh chàng ngầu lòi mà còn là một kẻ tàn nhẫn.
"Của anh."
Ban đầu cô ra ngoài là để đưa mũ cho anh, "Mũ."
Trần Giang Dã nhận lấy, đội lên đầu, sau đó quay người như thể muốn đi, nhưng cơ thể lại khựng lại, cuối cùng ánh mắt lướt qua bả vai Tân Nguyệt nhìn về phía mấy dòng chữ "Không ký hợp đồng, xin đừng quấy rầy" trên cửa sau lưng cô.
"Cô viết cái này có ích gì không?" Anh đột nhiên hỏi.
"Có một chút."
Nói xong, Tân Nguyệt kịp phản ứng lại, "Vậy anh nói xem viết thế nào mới được?"
"Đã ký hợp đồng."
Tân Nguyệt không hiểu, "Vậy nếu ai đó hỏi tôi ký hợp đồng với công ty nào thì sao?"
"Cứ nói ký với Lý Uyển của truyền thông Tinh Ngu đi."
Tân Nguyệt có chút bối rối, "Anh biết người này à?"
Trần Giang Dã ừ một tiếng, sau khi búng tàn thuốc, anh lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
"Alo."
Giọng nói của một người phụ nữ trung niên vang lên từ đầu dây kia.
"Cô, Lý Uyển vẫn còn dưới trướng cô không ạ?"
"Vẫn còn, sao vậy?"
"Vậy cô nói với cô ấy một tiếng, nếu ai đó hỏi có phải Tân Nguyệt ký hợp đồng với cô ấy không, bảo cô ấy nói phải."
"Tân Nguyệt là ai?"
"Cô gái trong video đang rất hot gần đây."
Đầu kia sửng sốt hai giây, sau đó cười rộ lên: "Cháu ra tay nhanh nhỉ."
Trần Giang Dã rít một hơi thuốc lá: "Nhanh bình thường thôi."