Khi phát thanh kết thúc, mọi người lần lượt tháo bỏ bịt mắt với tâm trạng vừa hồi hộp vừa háo hức.
Trước mắt họ là một sảnh bệnh viện tối tăm phủ đầy mạng nhện, khắp nơi đều có bụi bặm và bầu không khí mục nát. Hồ sơ tại quầy tiếp tân rơi vãi khắp nơi, sơn đỏ tại quầy thu phí đã cũ kỹ đến mức bắt đầu bong tróc, những giọt sơn đỏ rơi xuống trông như những giọt máu.
Các cửa sổ xung quanh đều đóng kín, còn bị chương trình dùng bảng giấy đen che lại. Tuy nhiên, giữa mùa hè đứng trong phòng gần như kín mít này lại khiến người ta cảm thấy những cơn gió lạnh thổi qua, rùng mình sợ hãi.
Lam Hinh không kìm được rùng mình, nép chặt vào giữa đám đông, không dám tiến thêm bước nào.
Chưa bắt đầu gì mà cô ấy đã nói run rẩy: “Anh Bạch Sênh nói đúng, chương trình này quả thật rất chân thực, cảm giác như thật sự đang ở một bệnh viện bỏ hoang!”
Tiêu Vũ Phàm cũng có chút lo lắng nhưng không thể hiện ra ngoài, anh đứng im không nhúc nhích, tay cầm đèn pin mạnh duy nhất của cả đội.
Vừa rồi trên đường đi anh còn khoác lác bảo Lam Hinh nếu sợ thì cứ đi sau anh. Nhưng giờ vừa tháo bịt mắt, anh đã không nói gì nữa, đứng còn lui ra sau cả Lam Hinh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play