Sau khi nhân viên công tác của đoàn phim tụ lại, mọi người đều nghe theo sự sắp xếp của đạo diễn mà Triệu Chỉ Huyên ở đối diện vẫn nghiến răng nghiến lợi nhìn cô như cũ.
"Xe của đoàn phim chúng ta xảy ra chút vấn đề, chút nữa chúng ta sẽ rời đi bằng xe của các chiến sĩ cảnh sát vũ trang."
"Vẫn cần thực hiện một cuộc thẩm tra nữa, đến lúc đó mọi người nhớ hợp tác một chút nhé, đừng cho gây ra rắc rối đấy."
Đạo diễn vẫn đang dặn dò, tầm mắt của Uyển Yên tự rời đi nơi khác, sự chú ý của cô không ngừng bị thu hút bởi các cảnh sát vũ trang đi ngang qua.
Nếu như người đó vẫn còn, thì anh cũng chắc chắn là thế này, áo mũ quân phục, ống quần rằn ri buộc vào đôi ủng quân đội màu đen, thắt lưng thẳng tắp, sừng sững như một cây tùng xanh.
Cô từ từ thu lại ánh mắt, nối gót theo sau thì nghe thấy phía sau truyền đến câu: "Báo cáo đội trưởng Lục! Đã kiểm tra hoàn tất hiện trường!"
Uyển Yên khẽ sững lại, vô thức quay đầu.
Cách đó không xa có hai chiến sĩ cảnh sát vũ trang đang đứng, đều đội mũ sắt Fast, một thân quần áo sọc vằn rằn ri khoác thêm áo chống đạn làm nổi bật lên dáng người thẳng tắp, quai hàm căng chặt trông càng lạnh lùng hơn.
Người đàn ông được gọi là đội trưởng Lục, khuôn mặt trông gầy, dưới kính bảo vệ mắt màu đen kia là sống mũi thẳng tắp, đường nét ngũ quan tuấn tú sắc sảo rõ ràng, đôi môi nhợt nhạt hơi mím lại, khí chất lạnh lùng cương nghị.
Tiếp đó anh cởi bộ đàm trên vai, môi mỏng khẽ mở, gương mặt lạnh lùng, không có cảm xúc gì.
Mặc dù người đó đã đội mũ sắt và đeo kính bảo hộ, không nhìn ra được diện mạo cụ thể nhưng chỉ dựa vào sườn mặt đó đã khiến cho hô hấp của Uyển Yên ngừng trong giây lát.
Giống quá.
Cả người Uyển Yên đều cứng đơ tại chỗ, dường như bất động.
"Mạnh Uyển Yên, cô có nghe thấy không?"
Giọng của đạo diễn Lưu khiến cho cô hoàn hồn ngay lập tức, môi đỏ mọng của Mạnh Uyển Yên khẽ mím, 'ừm' một tiếng, đầu óc đã rối loạn, trái tim đập loạn xạ, sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tiểu Huyên nhìn thấy cô ngây ngốc đứng đó, lo lắng hỏi: "Chị Uyển Yên, chị không sao chứ?"
Cô lắc đầu, chờ đến khi xoay người lại lần nữa thì người đó đã không thấy đâu.
Khi rời khỏi thì phải ngồi chiếc xe tuần tra đó của cảnh sát vũ trang.
Bậc thang xe quá cao, Mạnh Uyển Yên đang mặc sườn xám lại bị trật mắt cá chân, lúc đang định leo lên thì bên tai nghe thấy tiếng kinh hô của Tiểu Huyên, theo sát sau lưng liền có người chặn eo ôm ngang cô lên.
Mạnh Uyển Yên giật mình, khoảnh khắc quay đầu lại, cằm cọ xát với bộ đồng phục rằn ri của người đàn ông, chóp mũi chạm vào lồng ngực vừa lạnh vừa cứng của anh, hơi thở của cô dần sát gần mới cảm thấy một chút hơi ấm.
Cô vô thức túm chặt cánh tay của anh, như thể nắm lấy khối sắt vậy, rắn chắc, ngay lúc cô ngước mắt lên thì nhìn thấy đôi mắt dưới cặp kính bảo vệ mắt kia.
Đôi mắt âm u đen như mực, lạnh lẽo giống như một vũng nước sâu đã lâu không thấy mặt trời.
…
Người đàn ông ôm ngang cô lên, Mạnh Uyển Yên vô thức túm chặt quân phục trước ngực anh, ánh mắt yên lặng nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó, gần trong gang tấc, cô mới nhìn thấy rõ dáng vẻ của người trước mắt này.
Lông mày rậm như mực, đôi mắt hơi hẹp dài, mũi cao như đỉnh, nơi nào cũng giống hệt như Lục Nghiên Thanh, đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lẽo giấu kín dưới kính bảo vệ mắt kia, trầm lặng mà lạnh lùng.
Người đàn ông u sầu kiềm chế lại, tầm mắt của hai người giao nhau trong phút chốc rồi tách ra.
Trái tim của Mạnh Uyển Yên không ngừng thắt lại, cơ thể run lên, giống như bị một chiếc búa nặng hung hăng đập một cái, cô cắn chặt môi, ma xui quỷ khiến thế nào mà vươn tay ra muốn tháo kính bảo vệ mắt trên mặt anh xuống, người đàn ông nghiêng đầu né tránh, nhanh chóng đưa cô ngồi vào vị trí, lập tức đứng dậy lùi lại, dưới cái nhìn chăm chú của người con gái, 'rầm' một tiếng đóng cửa lại.
Thậm chí Mạnh Uyển Yên còn cảm thấy toàn thân chấn động, mang theo một trận gió lạnh thổi tới làm cho mắt cô cảm thấy đau nhức.
Sức lực ôm cô vừa rồi của người đàn ông không nhỏ, cách một lớp sườn xám mỏng manh, trên eo dường như còn lưu lại nhiệt độ thiêu đốt nơi lòng bàn tay anh, nếu như cởi đồ ra, nói không chừng còn có dấu tay.
Người đàn ông dáng người thẳng tắp đứng bên ngoài cửa kia đang nói gì đó với đạo diễn bên ngoài xe, vẻ mặt Hạ Tiểu Huyên kích động tóm lấy cánh tay của Uyển Yên lắc lắc, giọng cô ấy rất nhỏ mang theo một chút không chắc chắn: "Chị Yên, anh cảnh sát vũ trang đó hình như rất giống Lục đại ca đó."
Từ khi Uyển Yên bắt đầu lăn lộn trong giới giải trí, Hạ Tiểu Huyên vẫn luôn đi theo ở bên cạnh cô, hiển nhiên cũng biết được một chút chuyện tình cảm của cô, chỉ có điều về sau hình như đã hi sinh rồi.
Mạnh Uyển Yên nhìn ra ngoài cửa sổ, người đàn ông đã nói chuyện với đạo diễn Lưu xong, lúc này đang đi về phía này.
Sắc mặt cô trắng bệch nhưng năng lực tiếp nhận vẫn mạnh, từ lúc kinh ngạc ban đầu đến khó có thể tin, rồi bây giờ là không để bụng, vô cùng thản nhiên.
Cô rũ mắt xuống chỉnh lại sườn xám hơi nhăn, cực lực khắc chế cảm xúc, giọng điệu lạnh nhạt, "Anh ấy chính là Lục Nghiên Thanh."
Vãi, thiệt hay giả vậy!
Hạ Tiểu Huyên há hốc mồm kinh hãi, nhìn sắc mặt của chị Yên, thì thào: "Chị Yên, không phải anh ấy hi sinh rồi sao..."
Lục Nghiên Thanh ngồi ở vị ghế phó lái, Uyển Yên ngồi ở hàng ghế sau, từ góc độ của cô có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt dưới chiếc mũ quân đội của người đó, đường nét tuấn tú cứng như dao khắc, từ đầu đến cuối anh đều không hề quay đầu lại chứ đừng nói đến tháo mũ quân đội vào kính bảo vệ mắt.
Mạnh Uyển Yên cứ nhìn chằm chằm anh như thế, anh mắt như lửa, dường như muốn đốt một lỗ trên cơ thể của người đó, Tiểu Huyên ở bên cạnh cũng không nhịn được len lén liếc mắt một cái, không phân rõ Lục Nghiên Thanh của lúc này rốt cuộc là xác chết vùng dậy hay vẫn là người sống sờ sờ ra đó.
Trên đường trở về nhà trọ, Triệu Chỉ Huyên đều khóc sướt mướt, hai người vẫn ngồi cùng một khoang xe như cũ, còn là vị trí đối diện nữa, Mạnh Uyển Yên uể oải ngước mắt lên thì đụng phải ánh mắt thù hằn của người phụ nữ đó, cô nghiêng đầu, môi đỏ hé mở: "Khóc nữa thì xuống xe."
Triệu Chỉ Huyên khóc đến nỗi bờ vai run lên, "Cô đừng có hiếp người quá đáng!"
Mạnh Uyển Yên khẽ nhướng mày, "Cô xem tôi có dám hay không."
Giọng của cô gái vô cùng lạnh lẽo, người xung quanh đều ngậm miệng không nói, đã chứng kiến cơn điên của Mạnh Uyển Yên rồi nên không ai dám chọc cô nữa.
Lời này nhẹ bay vào trong tai của Lục Nghiên Thanh, anh cẩn thận lắng nghe, mỗi một âm đều như ủi phỏng màng nhĩ của anh, giống như được lọc qua một lớp rây, cả khoang xe chỉ còn lại âm thanh của cô.
Anh quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, đường nét chiếc cổ sắc lạnh, yết hầu lăn lên lộn xuống, hơi thở hormone nhàn nhạt tràn ra, nắm tay nắm chặt lại, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.