Dưới ánh trăng.
Sơn Hưu lại mang thuốc đến cho Lâm Tiếu Khước uống.
Hắn nói: “Đây là thuốc dùng trước khi ngủ, chủ nhân, uống xong súc miệng rồi hãy ngủ.”
Lâm Tiếu Khước thực sự không muốn uống. Thuốc lần này không chỉ đắng mà mùi vị còn rất kỳ lạ, cậu uống vào muốn nôn.
Lâm Tiếu Khước hỏi: “Lần này thuốc có phải cho thêm dược liệu gì kỳ quái không?”
Sơn Hưu nói không, thấy Lâm Tiếu Khước không tin, Sơn Hưu liền uống một ngụm, nói: “Không đắng, không kỳ.”
Lâm Tiếu Khước nhìn Sơn Hưu, Sơn Hưu thật coi cậu như kẻ ngốc, ban ngày đã uống qua một lần, đắng hay không kỳ quái sao cậu lại không biết chứ.
Thấy chủ nhân không uống, Sơn Hưu làm bộ muốn uống tiếp, Lâm Tiếu Khước đành phải gọi lại.
Lại không có bệnh gì, uống thuốc lung tung. Uống thì uống thôi.
Sơn Hưu nhìn chủ nhân ngoan ngoãn uống thuốc, lòng mềm nhũn ra, xương cốt như tan thành nước xuân, khiến tim nở hoa rạng rỡ.
Chủ nhân luôn thương xót hạ nhân, đôi khi Sơn Hưu thậm chí mong chủ nhân tàn nhẫn một chút, còn hơn là quá hiền lành bị người ta ức hiếp.
Lâm Tiếu Khước nhíu mày đặt bát thuốc xuống, Sơn Hưu vội vàng mang trà súc miệng đến, súc miệng xong, mang đi bô nhổ rồi mang nước ấm tới, cẩn thận lau tay cho Lâm Tiếu Khước.
Lâm Tiếu Khước muốn tắm, Sơn Hưu vội vàng khuyên: “Chủ nhân không thể, nếu bị cảm bệnh nặng thêm, đến lúc đó uống thuốc không có hồi kết.”
Nhưng trên người ra mồ hôi thật không thoải mái, Sơn Hưu nói: “Hay để nô tài lau người cho chủ nhân nhé.”
Lâm Tiếu Khước đồng ý.
Sơn Hưu nhanh nhẹn lau xong cơ thể Lâm Tiếu Khước, lại dùng kỹ thuật mát-xa, giúp Lâm Tiếu Khước thư giãn gân cốt.
Đợi khi Sơn Hưu xong việc, Lâm Tiếu Khước đã ngủ say.
Sơn Hưu đắp chăn cho chủ nhân, ngồi cạnh giường lặng lẽ nhìn chủ nhân.
Khuôn mặt Lâm Tiếu Khước ửng đỏ, lực mát-xa của Sơn Hưu không nhẹ, ấn đến nỗi mặt Lâm Tiếu Khước đỏ bừng như đánh phấn, màu sắc ướt át như dùng phấn hồng của nữ nhân.
Sơn Hưu ngồi đến chân tê cũng không muốn đứng lên, thật kỳ lạ, hạnh phúc vốn không thuộc về thái giám, nhưng lúc này Sơn Hưu cảm nhận được cảm xúc tương tự hạnh phúc.
Sơn Hưu thích chăm sóc Lâm Tiếu Khước, chăm sóc chu đáo chủ nhân. Thân thể yếu đuối của Lâm Tiếu Khước ngược lại cho Sơn Hưu cơ hội chăm sóc cẩn thận, điều này làm Sơn Hưu cảm thấy hạnh phúc.
Thái giám vốn là nhóm hạ nhân không có gốc rễ, không có gốc rễ dường như không nên có ham muốn, nhưng Sơn Hưu biết mình có khát vọng, có niềm tin, có kiên trì, không khác gì người thường.
Trong lòng riêng, hắn nghĩ mình và chủ nhân là một gia đình, nghe thật buồn cười, nhưng hắn lại cảm thấy như vậy. Sự yếu đuối của chủ nhân làm tăng thêm sự lệ thuộc vào hắn, trong sự lệ thuộc này, hắn cảm nhận được giá trị của mình. Được cần đến, được khẳng định, Sơn Hưu không nghĩ đến việc chủ nhân có rất nhiều nô tài, hắn chỉ là một trong số đó có thể bị thay thế.
Hắn tự nguyện tưởng tượng mình là nô tài độc nhất vô nhị của chủ nhân, từ lần cứu chủ nhân ở hồ hoa sen, hắn đã khác biệt so với nô tài khác. Hắn bắt đầu có khuôn mặt riêng, có ngôn ngữ riêng, có thể được nghe thấy, có thể được coi trọng.
Hắn cảm thấy hạnh phúc, trong lòng mong muốn hạnh phúc này kéo dài mãi. Vì vậy việc hầu hạ chủ nhân, nếu có thể tự mình làm, hắn đều tự làm hết. Những tiểu thái giám muốn vượt mặt hắn, hắn cũng điều họ đến chỗ chủ nhân không thấy để quét dọn, không để họ nghĩ đến việc vượt lên.
Sơn Hưu nhìn Lâm Tiếu Khước, khẽ mỉm cười. Chủ nhân thật đáng yêu, đôi khi như ngọc lạnh lùng, đôi khi lại như đứa trẻ. Chủ nhân sợ thuốc đắng, sợ nhàm chán, thích nghe kể chuyện. Có lúc Sơn Hưu kể chuyện ma quỷ, chủ nhân lại sợ.
Ban đêm không cho phép Sơn Hưu tắt nến, phải để đại điện sáng trưng, nếu không sẽ sợ hãi, lo rằng ma quỷ không biết từ đâu sẽ xuất hiện.
Sơn Hưu nói: “Chủ nhân không làm điều trái lương tâm, ma quỷ có đến cũng không sợ.”
233 cũng an ủi: “Ký chủ đừng sợ, đây không phải thế giới yêu quái, không có ma đâu.”
233 cười thầm, giả vờ nghiêm túc nói: “Không được, ký chủ phải can đảm lên, sau này sẽ trải qua nhiều thế giới, hiện tại đừng lo lắng nữa, mau ngủ đi, đã rất muộn rồi.”
Sơn Hưu kéo chăn, Lâm Tiếu Khước không cho: “Sau này không được kể chuyện ma nữa, ta không thích nghe.”
Sơn Hưu vô tội: “Nhưng ban ngày rõ ràng chủ nhân nghe rất chăm chú, đến mức không muốn ăn cơm, nhất định phải nghe xong mới chịu ăn.”
Lâm Tiếu Khước hơi xấu hổ, nhiều khi nghe thì không sợ, nhưng dư âm kéo dài, cảm thấy những nơi ánh sáng không chiếu tới có điều quái lạ, u ám, trong lòng cứ sợ sợ, không dứt ra được.
“Ta không quan tâm, dù sao cũng là lỗi của Sơn Hưu.” Lâm Tiếu Khước bị đánh trúng chỗ xấu hổ, trốn vào trong chăn không thèm để ý đến Sơn Hưu.
Sơn Hưu cười thầm một lúc, vội vàng ấn giữ chăn để chủ nhân chui ra: “Sẽ không thở được đâu, chủ nhân. Nô tài tối nay sẽ ở lại với chủ nhân. Là lỗi của nô tài, nô tài biết sai sẽ sửa, tối nay không rời đi.”
Lúc này Lâm Tiếu Khước mới chui ra khỏi chăn, trong chăn rất nóng, tóc cũng rối lên, mặt đỏ bừng.
Sơn Hưu nâng tay chỉnh lại tóc cho Lâm Tiếu Khước, Lâm Tiếu Khước đã quen với sự hầu hạ của Sơn Hưu, những hành động của Sơn Hưu thỉnh thoảng cũng không làm cậu giật mình.
Sơn Hưu ngủ dưới chân giường, Lâm Tiếu Khước bảo hắn lên cùng ngủ, Sơn Hưu không dám. Nếu để các thái giám khác biết, lan truyền ra ngoài, của hắn không giữ được chức vụ là chuyện nhỏ, chọc giận Thái tử bị điều đi mới thật sự thiệt thòi.
Lâm Tiếu Khước thấy vậy, không yêu cầu Sơn Hưu ở lại nữa. Sơn Hưu biết chủ nhân quan tâm hắn, không muốn hắn ngủ không ngon.
Nhưng ngủ dưới chân chủ nhân thật sự không phải là chuyện đáng buồn. Hầu hạ chủ nhân trước kia bị thái giám già ức hiếp mới thật sự là kêu trời, trời không thấu.
Lúc nào cũng bị tát một cái, bị chửi mắng thậm tệ. Chổi quét đất đánh đến chân hắn cũng muốn gãy, đau đến toát mồ hôi vẫn phải nhận lỗi nói công công dạy rất đúng.
Hắn vẫn coi là may mắn, dù thế nào cũng không bị cắt khẩu phần ăn, có người xui xẻo không được yêu thích đến mức không có cơm ăn, gầy chỉ còn da bọc xương.
Hiện tại cuộc sống tốt hơn nhiều. Chủ nhân chính là trời của hắn, hắn ngủ bên cạnh trời biết đáp lời, trong lòng vui còn không kịp, nào có cảm thấy thiệt thòi.
Nhưng thấy chủ nhân thật sự không muốn, Sơn Hưu lại kể một câu chuyện rất ấm áp, kể mãi chủ nhân mới ngủ.
Khi ấy Sơn Hưu nhìn chủ nhân đã ngủ, trong lòng ngập tràn hạnh phúc, cũng giống như lúc này.
Sơn Hưu ngồi xổm đến chân tê, đứng dậy chân đau không đứng vững.
Hắn ngồi lại một lúc lâu, rồi mới buông màn, đi thổi tắt phần lớn ngọn nến.
Trong đêm khuya, đa số người trong cung đều đã ngủ.
Trong địa lao Tạ Tri Trì lại đau đớn không thể ngủ.
Y run lên bần bật, rõ ràng là mùa hè, nhưng y như bị trần truồng ném vào băng tuyết, mất máu khiến y lạnh thấu xương, đến da thịt cũng như bị đông lại.
Tay chân y đều bị xích trói, cổ cũng bị quấn một vòng, không thể đứng dậy, chỉ có thể cuộn mình như con thú ở góc.
Mùi tanh lấp đầy khoang mũi, ánh trăng trên tay y cũng bị mây đen che khuất, hoàn toàn tan biến.
Tạ Tri Trì muốn đứng lên, nhưng chỉ cần khẽ cử động, xích quấn vào vết thương đau như dao cứa.
Đau quá, đau đến sinh ảo giác.
Y dường như về nhà, Vân ca đang đợi y.
Vân ca nói áo y rách rồi, cần vá lại, y nói không cần vá, y đã là tiến sĩ, có tiền rồi, Vân ca sau này không cần thêu thùa rồi đem bán nữa.
Y như trở lại xa xưa, lúc ấy cha còn sống, cha ôm y nói đừng khóc đừng khóc, không có yêu ma quỷ quái, cha đã đuổi hết rồi.
Không bị thương, không đau, đều là ảo giác.
Cha ôm y, khẽ hát ru, trong bài hát có mùa xuân, mùa xuân đầy hoa. Cha nói năm đó ngày ba tháng ba, cha của cha cũng ôm một bó hoa lớn tặng cho cha.
Cha nói xong mặt đầy nụ cười, nhẹ nhàng, y đột nhiên quên đau.
Cha ở đây, Vân ca ở đây, phụ thân cũng ở đây, cả nhà họ đoàn tụ.
*Cha ở đây là người cha sinh ra Tạ Tri Trì (ca nhi), phụ thân là người cha còn lại á
Y biết tại sao lại lạnh như vậy, chắc chắn là vì đến ngày rằm tháng Giêng, rằm tháng Giêng là ngày đoàn tụ, đợi cha nhóm lửa, hắn giúp nấu chè trôi, khi ấy sẽ không lạnh nữa. Y còn có thể ăn chè trôi ngọt ngào, Vân ca cũng không cần nhịn đói, họ ăn bao nhiêu cũng không hết.
Giống như đêm nay, lạnh không có tận cùng.
Tạ Tri Trì không cho phép mình khóc, không cho phép mình khóc, y nhắm chặt đôi mắt ướt nhòe, dựa vào góc tường dựa vào bụi bẩn, cố dỗ mình vào giấc ngủ.
Ngủ đi, ngủ đi, có ngày nào mà trời không sáng. (Tội quá 🥺)
Trời sáng rồi.
Lâm Tiếu Khước còn đang ngủ, đã bị Sơn Hưu gọi dậy uống thuốc, Lâm Tiếu Khước mơ màng đẩy thuốc ra, Sơn Hưu thấp giọng nói: “Chủ nhân, uống xong rồi ngủ. Thái y nói rồi, một ngày ba lần sáng trưa tối không thể thiếu.”
Lâm Tiếu Khước chui vào chăn, mơ màng không muốn nghe, Sơn Hưu đặt thuốc xuống, dỗ dành: “Chủ nhân mau uống thuốc, chủ nhân không uống, nô tài sẽ cứ ồn ào ồn ào, ồn đến chủ nhân không ngủ được.”
Lâm Tiếu Khước mệt mỏi đấm xuống chăn, không thể không chui ra uống thuốc: “Sơn Hưu thật phiền, không được ồn.”
Sơn Hưu đưa nước súc miệng, Lâm Tiếu Khước uống rồi nhổ ra vẫn đắng, cậu nhăn mặt nhắm mắt đẩy Sơn Hưu, đều tại Sơn Hưu.
Sơn Hưu nâng cằm Lâm Tiếu Khước chải răng cho cậu, mới tốt hơn nhiều. Lau mặt tỉ mỉ, cơn buồn của Lâm Tiếu Khước ngủ gần như tan biến, Sơn Hưu mới đặt Lâm Tiếu Khước lại trong chăn.
“Ngủ đi, ngủ đi, chủ nhân sau này không được tùy tiện tắm mưa nữa, bệnh rồi ngay cả ngủ cũng không ngon.”
Lâm Tiếu Khước kéo chăn, mơ màng ngủ tiếp, mãi đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh.
Tỉnh dậy lại phải uống thuốc, Lâm Tiếu Khước ngồi trên giường, ôm chân quay mặt đi, không nhìn Sơn Hưu.
233 khuyên nhủ: “Ký chủ, phải uống thuốc thì cơ thể mới khỏe được, nếu không bệnh sẽ nặng thêm, ngài sẽ ho liên tục, có thể sẽ ho ra máu, rất đau khổ.”
233 nói thêm: “Không đúng, còn lâu lắm mới đến lúc ký chủ nhân chết. Ký chủ sẽ đau khổ rất lâu.”
Uống thuốc xong, Sơn Hưu dâng kẹo lên. Lâm Tiếu Khước bắt bẻ: “Ngọt quá, không cần.”
Dâng cháo loãng. “Nhạt quá, không cần.”
Dâng bánh ngọt. “Ngươi muốn làm ta nghẹn chết à, không cần.”
Sơn Hưu bất lực nói: “Chủ nhân, dù sao cũng phải ăn chút ít, hoàng hậu nương nương mời chủ nhân dùng bữa tối, lúc đó hoàng thượng, thái tử điện hạ đều sẽ có mặt. Ngài không ăn chút ít, đến tối ăn như sói sẽ làm trò cười.”
Lâm Tiếu Khước nói: “Ngươi coi ta là đứa trẻ khóc lóc sao, ta vẫn biết phân biệt tình huống.”
Nói xong, Lâm Tiếu Khước chợt nhận ra hành vi của mình vừa rồi chẳng phải là trẻ con khóc lóc hay sao, lập tức cảm thấy hơi xấu hổ, liền cầm bánh lên nhét vào miệng, coi như không có gì xảy ra, ta đâu có giận dỗi.
“Sơn Hưu, ngươi vừa nói hoàng hậu nương nương mời ta dự tiệc?”
Sơn Hưu nhắc lại một lần nữa, lần này Lâm Tiếu Khước nghe rõ.
Lâm Tiếu Khước không sợ hoàng hậu, Thái tử, nhưng có chút ngại hoàng đế.
Trước mặt hoàng hậu, thái tử, Lâm Tiếu Khước cảm nhận được mình được đối đãi như một người được yêu thương. Dù sau này hoàng hậu có xa lánh, nhưng sự bình đẳng tương đối này không thay đổi.
Nhưng trước mặt hoàng đế, Lâm Tiếu Khước luôn cảm thấy ánh mắt hoàng đế nhìn mình như đang nhìn một món đồ trang trí.
Không chỉ nhìn hắn, có lẽ hoàng đế nhìn tất cả mọi người ngoài người kế vị đều như vậy, hoặc là món đồ đẹp, hoặc là nô lệ dưới chân.
Hoàng đế không coi con người là người, sự vô tình tàn khốc này khiến Lâm Tiếu Khước cảm thấy hơi sợ hãi.
Hoàng đế Tiêu Quyện là người thống trị tối cao của thế giới này, quyền lực trong tay, số phận nhiều người chỉ trong một ý niệm của ông.
Và trong mắt hắn, món đồ trang trí chỉ là để nghịch hoặc đập cho vui, còn nô lệ thì giữ lại để tiếp tục phục vụ hay chặt đầu luôn, có lẽ cũng tùy tâm.
Buổi chiều tối.
Trong cung hoàng hậu đã thắp đèn cung đình.
Thái tử Tiêu Phù Đồ đến sớm hơn Lâm Tiếu Khước, đang trò chuyện thân mật với hoàng hậu.
Khi thấy Lâm Tiếu Khước đến, miệng vẫn nói những điều vụn vặt hàng ngày để làm vui lòng mẫu hậu, nhưng ánh mắt lại dồn cả vào Lâm Tiếu Khước.
Hoàng hậu Sở Từ Chiêu cầm chiếc khăn lụa, mỉm cười nghe thái tử nói chuyện, nhưng tâm trí đã không còn trong lời nói của thái tử.
Lâm Tiếu Khước lần lượt hành lễ: “Thỉnh an nương nương, điện hạ.”
Sở Từ Chiêu nói: “Khách khí gì chứ, là tiệc gia đình, không cần đa lễ.”
Lâm Tiếu Khước đáp "Dạ", rồi vào chỗ ngồi.
Không hiểu sao, bữa tiệc hôm nay không lớn, chỉ có một bàn bốn ghế, đúng như lời hoàng hậu nói, giống như một bữa tiệc gia đình.
Sở Từ Chiêu cúi mắt nhẹ, nắm chặt chiếc khăn, không thể để lộ điều khác thường, dù chỉ cần ông ngước mắt là có thể nhìn thấy Lâm Tiếu Khước, ông cũng không thể để mình nhìn qua.
Sở Từ Chiêu nghe thái tử nói những lời quan tâm tới Lâm Tiếu Khước, trong lòng nghĩ, ông hỏi vài câu cũng không có gì kỳ lạ. Bữa tối này vốn là để cho hoàng thượng và thái tử biết rằng ông không quan tâm chuyện quá khứ nữa, sau này vẫn sẽ quan tâm đến Khiếp Ngọc Nan trước kia.
Khi Khiếp Ngọc Nan còn nhỏ, Sở Từ Chiêu yêu thương cậu như một đứa trẻ. Nhưng không biết từ khi nào, Khiếp Ngọc Nan đã lớn, làm lay động trái tim thái tử, khiến ông cũng không thể bỏ qua cảm xúc khác thường trong lòng.
Để tránh hiềm nghi, Sở Từ Chiêu lấy lý do chuyện của thái tử để hợp lý hóa việc xa lánh, không ai có thể nói nửa lời không đúng.
Ông nói Khiếp Ngọc Nan quyến rũ thái tử, rốt cuộc có phải vì ông bị quyến rũ mà cố tình trách Khiếp Ngọc Nan, ông cũng không phân biệt được.
Ông chỉ sợ, sợ rằng nếu để lộ điều khác thường trong lòng, sẽ ảnh hưởng không chỉ đến bản thân, mà còn đến thái tử và Khiếp Ngọc Nan. Ông không thể.
Ông đã lấy hoàng đế, dù hoàng đế có bao nhiêu phi tần, dù hoàng đế đối xử với ông thế nào, ông cũng là nô lệ của hoàng đế, là tài sản của hoàng đế.
Đôi khi Sở Từ Chiêu nghĩ, Tiêu Quyện thích đàn ông không thích phụ nữ, phải chăng vì địa vị của đàn ông thấp nhất, phụ nữ vào cung là vợ, có quyền của vợ, còn đàn ông vào cung chỉ là nô lệ. Là vợ càng là nô lệ.
Là hoàng hậu của Tiêu Quyện, sinh ra thái tử cho Tiêu Quyện, dù không có tình yêu với Tiêu Quyện, cũng hiểu phần nào về ông.
Sở Từ Chiêu nghĩ, trên đời này không có ai kiêu ngạo hơn Tiêu Quyện.
Tiêu Quyện là con trai duy nhất của tiên hoàng, là con trai duy nhất sinh ra khi tiên hoàng đã già. Tiên hoàng cưng chiều ông ta đến mức không dám để ông ta tổn thương, trước mặt Tiêu Quyện không chỉ không có uy nghiêm của một hoàng đế, mà còn gần như là nịnh nọt con trai mình.
Năm đó, trong bữa tiệc cung đình, Tiêu Quyện chỉ khen Sở Từ Chiêu một câu, tiên hoàng liền ra chỉ. Còn muốn đưa cả con trai, con gái nhà họ Sở vào hậu cung của Tiêu Quyện.
Tiêu Quyện ngồi trên cao, khép mắt nhìn xuống Sở Từ Chiêu dưới bàn, nói: “Ta không phải là kẻ thu thập rác rưởi, chỉ cần hắn thôi.”
Sau khi kết hôn, Tiêu Quyện hầu như đêm nào cũng ngủ lại cung của Sở Từ Chiêu, nhưng Sở Từ Chiêu không thấy Tiêu Quyện đắm chìm trong chuyện đó, có lẽ ông ta chỉ muốn có một người thừa kế, không muốn già rồi mới có con như cha ông ta.
Sau đó, khi có thái tử, Tiêu Quyện cũng không có bao nhiêu vui mừng, chỉ coi như hoàn thành một việc, tiên hoàng thì vui mừng đến mức sắp băng hà.
Khi Sở Từ Chiêu mang thai, Tiêu Quyện đã nạp một sủng phi.
Người kia ngoan ngoãn, quyến rũ, rất biết cách làm hài lòng Tiêu Quyện, thậm chí coi mình như nô lệ để làm hài lòng. Một lần, Sở Từ Chiêu mang bánh ngọt đến thăm Tiêu Quyện, thấy một nô lệ trần truồng quỳ dưới chân Tiêu Quyện, toàn thân bị các loại đồ chơi trêu đùa, Tiêu Quyện chỉ xử lý công việc của mình, mặc cho nô lệ đó chìm đắm trong dục vọng không đạt được.
Sở Từ Chiêu giật mình, nhìn kỹ lại mới phát hiện đó là sủng phi.
Ông hoảng sợ đến động thai. Tiêu Quyện chỉ nhẹ nhàng ra lệnh giết chết sủng phi kia.
“Bất kính với hoàng hậu, lôi đi.”
Sở Từ Chiêu cầu xin cho sủng phi, Tiêu Quyện chỉ nhìn ông, nói: "Hoàng hậu, về dưỡng thai đi.”