Gió rét cắt qua gương mặt Quý Quan Kỳ. Giờ đây, y thực sự đã trở thành một kẻ đơn độc theo đúng nghĩa. Quả nhiên, không có đáy vực thấp nhất, chỉ có vực sâu hơn. Giờ thì tốt rồi, tiền không còn, túi Càn Khôn cũng mất, ngay cả người mà y khó khăn lắm mới động lòng cũng không còn nữa.
Y tựa lưng vào Thanh Loan, cảm thấy chẳng thể cười nổi, cũng không khóc được, cuối cùng chỉ có thể thở dài thật sâu.
“Ta thật xui xẻo.” Y khẽ giọng nói: “Rốt cuộc là sao… tại sao chứ?”
Thanh Loan không hiểu lời y, nhưng cảm nhận được tâm trạng y đang rất tệ, bèn dang rộng cánh, tăng tốc bay lượn qua những rặng núi, cố gắng làm y vui lên một chút.
Quý Quan Kỳ tựa vào lưng nó. Khi quay lại, y quá vội vàng, quá hoảng loạn, đến mức ngay cả dây buộc tóc cũng lỏng ra mà không hay biết. Lúc này, khi Thanh Loan chao lượn, mái tóc y bung xõa, y bật cười hai tiếng, rồi cứ thế nằm ngửa trên lưng Thanh Loan. Rõ ràng là đang cười, nhưng lại tràn đầy tủi thân và nghi hoặc.
Thanh Loan tưởng mình bay quá nhanh làm y hoảng sợ, vội vàng giảm tốc độ. Đôi cánh khổng lồ quét ngang khu rừng, phát ra một tiếng kêu dài, ngay sau đó nghe thấy giọng Quý Quan Kỳ: “Sắp mưa rồi, xuống đi, tìm chỗ trú tạm.”
Giọng nói của y rất bình thường, như thể những cảm xúc vừa rồi chỉ là ảo giác.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play