Thực ra, Lộ Tiểu Trì chỉ hỏi một câu mà người bình thường ai cũng sẽ hỏi, nhưng nó lại khiến Quý Quan Kỳ hơi sững người.
Y dường như chưa từng gặp tình huống này bao giờ, nên theo bản năng khựng lại trong thoáng chốc. Nhưng rất nhanh, y phản ứng lại, mỉm cười nói: “Tất nhiên là ta phải đi tìm thiên tài địa bảo mà ta cần rồi. Động Thiên Phúc Địa đâu dễ mở ra, nếu cứ tay không trở về thì chẳng phải thiệt thòi lớn sao?”
Trong mắt y tràn đầy ý cười, y cứ thế ôm kiếm, tựa vào lưng Thanh Loan. Nó bay rất nhanh, gió thổi rối loạn mái tóc vốn đã buộc cao của y, nhưng lại càng làm y thêm phần phóng khoáng. Lộ Tiểu Trì nhìn người trước mặt, chợt cảm thấy y vốn dĩ nên như vậy—tự do tung hoành trời đất, không nên bị bất cứ thứ gì trói buộc, mà phải sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ, tiêu dao tự tại.
Suy nghĩ này đến một cách vô cùng kỳ lạ, khiến hắn bất giác lắc lắc đầu để lấy lại tinh thần. Hắn hỏi: “Có việc gì ta giúp được không?”
“Ngươi sống sót trở về là được rồi.” Quý Quan Kỳ từ đầu đến cuối vẫn không nhúc nhích, y cứ thế quan sát Lộ Tiểu Trì đang lấm lem chật vật, ánh mắt lướt qua vết thương trên chân phải của hắn. Cảm giác kỳ lạ trước đó lại lần nữa trào lên trong lòng, nhưng lúc này căn bản không có thời gian để nghĩ nhiều, chỉ căn dặn: “Nhớ kỹ những gì ta nói, đừng nói với bất cứ ai rằng ngươi từng vào Động Thiên Phúc Địa. ‘Ngọc có tội vì giữ ngọc’, hiểu không?”
“Hiểu rồi, Lý công tử.” Lộ Tiểu Trì gật đầu thật mạnh.
Hắn cũng tự biết rõ bản thân tu vi còn thấp, tiếp tục ở lại chẳng khác nào trở thành gánh nặng. Thà nhân lúc này mà rời đi sớm, còn hơn sau này cản trở Quý Quan Kỳ. Dù sao thì tu vi của y vốn đã rất cao, chỉ cần không đụng phải mấy kẻ xui xẻo kia, cơ bản sẽ không có vấn đề gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT