Quán bánh rán của Trần Qua Đế và quán cà phê của Đường Ngũ Nghĩa dùng chung một mặt bằng, được phân cách bởi một bức tường. Bên này và bên kia tường là hai thế giới khác nhau.
Quán cà phê của Đường Ngũ Nghĩa thì nam nữ trẻ tuổi ra vào hết đợt này đến đợt khác, họ mua cà phê rồi ngồi ở ghế chân cao tại quán hoặc ở ngoài quán uống dần, tán gẫu, chụp ảnh rất sôi nổi; quán bánh rán của Trần Qua Đế thì người ở độ tuổi nào cũng có, họ mua xong thì xách đi chỗ khác ăn, không muốn đứng cạnh chảo dầu giữa trời mùa hè, quá nóng.
Quán cà phê của Đường Ngũ Nghĩa không tạo ra vẻ cao cấp được, vì thanh niên thích nói chuyện với anh, nói một đống chuyện trên trời dưới biển, khác hẳn với những quán cà phê nhỏ khác.
Có lúc nói chuyện được một lát, Đường Ngũ Nghĩa chỉ sang chảo bánh rán Bà Ngoại Gọi của Trần Qua Đế: “Mau ăn thử đi, mấy hôm nữa sập tiệm là không ăn được đâu.”
Mỗi lần anh nói thế, Trần Qua Đế đều làm như không nghe thấy, vẫn cứ làm việc của mình.
Đường Ngũ Nghĩa không để bụng tới chuyện đó.
Có lúc A Hoa mỉa mai Trần Qua Đế với Đường Ngũ Nghĩa: “Mở quán lâu thế rồi, chúng ta đã làm thân với hết các cửa hàng trong vòng bán kính năm trăm mét, chỉ có mỗi quán cạnh nhà là không xử được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT