Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt tuấn tú và cương nghị.

Lăng Dĩ Nhiên sững sờ:
"Hình Hàn?"

Hình Hàn nhìn anh hỏi:
"Anh đến tìm tôi sao?"

"Đúng rồi..." Lăng Dĩ Nhiên cảm thấy ánh mắt của đối phương sắc bén như chim ưng, khiến anh có ảo giác như đang bị Diêm Vương dòm ngó. Theo phản xạ, anh buột miệng nói:
"Thật xin lỗi."

Vừa dứt lời, anh chợt thấy khó hiểu. Tại sao lại đột nhiên xin lỗi? Chẳng lẽ là vì cuộc gọi tối qua?

Đúng vậy, khi người ta đang bận rộn, anh lại gọi điện "quấy rối", khó trách đối phương cảm thấy phiền.

Hình Hàn nhướng mày.

Lăng Dĩ Nhiên lúng túng ho nhẹ một tiếng:
"Tối qua tôi uống hơi nhiều, nên mới gọi điện thoại nói mấy lời linh tinh. Hy vọng anh đừng giận."

Hình Hàn vốn không phải người hẹp hòi, cũng hiểu rằng khi say người ta thường cư xử lạ lùng:
"Lên xe đi."

Lăng Dĩ Nhiên ngạc nhiên:
"Lên xe làm gì?"

"Ngồi nói chuyện."

"À..." Lăng Dĩ Nhiên vội vàng mở cửa xe và ngồi vào ghế phụ.

Hình Hàn hỏi:
"Anh thấy đỡ hơn chưa?"

"Đỡ rồi."

"Anh tìm tôi tối qua có chuyện gì?"

Sắc mặt Lăng Dĩ Nhiên hơi thay đổi:
"Ban đầu là có chuyện, nhưng giờ thì không còn gì nữa."

Hình Hàn nhíu mày. Tối qua trông đối phương rất sốt ruột, giờ lại nói không có chuyện gì, rõ ràng không hợp lý. Nhưng thấy Lăng Dĩ Nhiên không muốn nói thêm, anh cũng không tiện hỏi nhiều.

"Tiếp theo anh định đi đâu? Tôi chở anh đi."

"Tôi muốn tới Tiên Khách Sơn." Khi còn sống, Lăng Dĩ Nhiên ch.ết yểu khi mới tròn tháng nên lớn lên ở âm phủ. Anh từng nghe các vị quan âm phủ nói mình sinh ra trong một gia đình giàu có ở Tiên Khách Sơn, nhưng đã trăm năm trôi qua, không biết nhà họ Lăng còn tồn tại không. Suốt thời gian qua, không ai cúng bái hay đốt tiền giấy cho anh, và âm phủ cũng cấm tra cứu thông tin về đời sống trước kia. Dù không mấy hứng thú với chuyện của nhà họ Lăng, anh vẫn muốn tới đó xem sao.

Hình Hàn hỏi:
"Nhà anh ở Tiên Khách Sơn à?"

"Không phải." Lăng Dĩ Nhiên nửa thật nửa giả đáp:
"Tôi nghe các trưởng bối nói có thân nhân ở đó, nhưng vì lâu quá không liên lạc nên cũng không biết họ còn sống không. Các trưởng bối bảo tôi tới đó tìm thử."

"Cũng họ Lăng à?"

"Đúng vậy."

"Tôi biết trên đỉnh Tiên Khách Sơn chỉ có một gia đình họ Lăng. Không biết có phải là người anh muốn tìm không."

Lăng Dĩ Nhiên ngạc nhiên:
"Sao anh biết trên đó có nhà họ Lăng?"

"Nhà tôi ở sườn núi Tiên Khách Sơn. Tôi đang định về thăm bà nội." Hình Hàn vừa hoàn thành một nhiệm vụ lớn và có vài ngày nghỉ nên về thăm gia đình.

"Trùng hợp vậy sao?"

"Ừ. Anh có muốn ghé nhà tôi chơi không?"

Lăng Dĩ Nhiên vội từ chối:
"Không, không cần đâu."

Anh nhận ra Hình Hàn có vẻ không biết gì về âm hôn giữa họ, nên rất có thể đó là do gia đình anh ta sắp đặt. Nếu bây giờ đi gặp nhà họ Hình, chắc chắn sẽ khiến người ta sợ ch.ết khiếp, trở thành quỷ sai hoàn thành nhiệm vụ câu hồn nhanh nhất lịch sử.

Thấy giọng điệu của Lăng Dĩ Nhiên có chút căng thẳng, Hình Hàn nghi ngờ liếc nhìn anh.

Biết mình phản ứng hơi thái quá, Lăng Dĩ Nhiên cười gượng:
"Tôi ngại thôi mà."

Hình Hàn: "..."

"Để lần sau đi. Có dịp tôi sẽ ghé chơi." Lăng Dĩ Nhiên không dám tiếp tục kéo dài chủ đề, vội vàng chuyển hướng câu chuyện:
"À, Hình Hàn, anh có ý kiến gì về chuyện hôn sự của chúng ta không?"

Thật ra, anh muốn biết liệu Hình Hàn có biết họ là âm hôn hay không.

Hình Hàn thẳng thắn đáp:
"Tôi đồng ý kết hôn với anh chỉ vì gia đình thúc giục."

"Vậy anh..." Lăng Dĩ Nhiên thử thăm dò:
"Anh có biết chúng ta là... là..."

Thấy Lăng Dĩ Nhiên ấp úng, Hình Hàn lên tiếng:
"Anh muốn nói là hôn nhân bí mật à?"

Chữ "bí mật" (ẩn hôn) và "âm" trong "âm hôn" phát âm khá giống nhau, nên Lăng Dĩ Nhiên nghe nhầm, tưởng rằng anh ta biết chuyện âm hôn:"Đúng, đúng, đúng! Anh biết chuyện này sao?"

Nếu biết là âm hôn, sao người này lại không sợ mình !?

"Biết chứ. Tôi đồng ý giấu kín chuyện kết hôn, nhưng trước khi cưới, tôi muốn tìm hiểu nhau thêm một chút." Hình Hàn chỉ muốn tìm một người kết hôn để tránh bị gia đình thúc ép, nhưng vẫn muốn hiểu rõ tính cách đối phương trước khi chính thức cưới.

Lăng Dĩ Nhiên ngơ ngác, sau một lúc mới nhận ra Hình Hàn đang nói về hôn nhân bí mật chứ không phải âm hôn. Anh ôm trán thở dài:

"Cuối cùng tôi cũng hiểu vấn đề nằm ở đâu rồi. Huynh đệ, anh giỏi thật đấy, nghe nhầm mà cũng hợp lý như vậy. Nhưng cũng không trách anh được, lúc nãy chính tôi cũng nghe nhầm mà."

"Cái gì cơ?" Hình Hàn không nghe rõ anh lầm bầm.

Lăng Dĩ Nhiên hạ tay xuống, cười gượng:"Ý tôi là, tôi tôn trọng quyết định của anh."

Hình Hàn nói:"Vậy anh có thể gọi lại số điện thoại của tôi không? Tối qua điện thoại tôi bị hỏng, không hiện cuộc gọi đến."

"Được thôi."

Không đợi Hình Hàn nói hết câu, Lăng Dĩ Nhiên hào hứng lấy điện thoại ra, bấm số. Nhưng đột nhiên, anh sững người, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Hình Hàn.

Hình Hàn cũng chăm chú nhìn vào chiếc điện thoại trên tay Lăng Dĩ Nhiên, không phải điện thoại thông thường mà là... một chiếc điện thoại làm bằng giấy, loại chỉ bán ở các cửa hàng đồ cúng.

Cả hai lập tức rơi vào một sự im lặng kỳ lạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play