Tháng bảy, bầu trời trong xanh không một gợn mây, cũng không có lấy một cơn gió nhẹ. Mặt trời chói chang như thiêu đốt trên đỉnh đầu, khiến ai nấy mồ hôi nhễ nhại, chỉ ước gì có thể lột sạch quần áo để thoát khỏi cái nóng hầm hập bám lấy người. Thế nhưng, giữa thời tiết nóng nực ấy, lại có một người mặc bộ đồ thú bông dày cộp hình gấu trúc, tay cầm ô đen, lững thững đi trên đường, thu hút ánh mắt tò mò của biết bao người qua lại.
Lăng Dĩ Nhiên phớt lờ những ánh nhìn đó, bước nhanh về phía cổng lớn của căn cứ Lục chiến số một.
Những binh lính đang gác tại cổng thấy một người trong bộ đồ gấu trúc tiến lại gần, lập tức tỏ ra cảnh giác. Bình thường, không ai lại mặc kiểu trang phục kỳ lạ này để vào khu quân sự, nên họ không thể lơ là.
Một binh lính trực ban bước ra quát lớn:
"Bạn kia, đây là khu vực quân sự trọng yếu, không phải công viên giải trí hay chỗ vui chơi gì đâu. Mời anh rời đi ngay."
Lăng Dĩ Nhiên biết rõ cách ăn mặc của mình dễ gây hiểu lầm, vội dừng lại và giải thích:
"Xin lỗi, tôi đến để tìm người."
Binh lính nhíu mày:
"Anh tìm ai?"
"Tôi tìm Hình Hàn. Các anh có thể báo giúp tôi một tiếng được không?"
Mấy người lính thoáng sửng sốt.
Thấy họ im lặng, Lăng Dĩ Nhiên tiếp tục nhấn mạnh:
"Tôi có việc rất quan trọng muốn gặp anh ấy. Làm ơn giúp tôi báo một tiếng."
Binh lính hỏi thêm:
"Anh là ai? Tìm anh ấy có chuyện gì?"
"Tôi tên là Lăng Dĩ Nhiên…" – cậu nghĩ rằng chỉ nói tên thôi thì chưa chắc đã được giúp đỡ, bèn nói thêm:
"Tôi là… người yêu của Hình Hàn."
"Người yêu của thủ trưởng?" – các binh lính kinh ngạc đến mức suýt rơi cả cằm:
"Thủ trưởng có người yêu sao? Mà còn là… là một người đàn ông à?"
"Không biết, thôi gọi điện hỏi thử xem, biết đâu là thật."
Họ lập tức gọi vào văn phòng của Hình Hàn.
Đang ngồi viết báo cáo, Hình Hàn nhấc máy:
"A lô, tôi là Hình Hàn."
Binh lính nhanh chóng báo cáo:
"Thưa thủ trưởng, tôi là lính gác cổng. Hiện có một người đàn ông nói rằng anh ta là người yêu của anh, đang có việc gấp cần gặp anh."
"Người yêu của tôi?" – Hình Hàn sững người. Bỗng anh nhớ lại chuyện hơn nửa tháng trước, bà nội anh đã sắp xếp chuyện hôn sự cho anh. Vì mới hoàn thành nhiệm vụ hôm qua nên anh chưa kịp xử lý.
Nhưng chẳng phải đã nói là hôn nhân bí mật sao?
Sao lại có người dám đến tận quân khu tìm anh và còn ngang nhiên nhận là người yêu trước mặt binh lính?
Hơn nữa… bà nội anh lại sắp xếp cho anh… một người đàn ông?
"Đúng vậy, anh ta nói tên là Lăng Dĩ Nhiên."
"Được rồi, tôi biết rồi. Tôi sẽ ra xem."
Cúp máy, Hình Hàn đặt bút xuống và rời khỏi văn phòng.
Ngoài cổng, binh lính vừa dập máy thì đồng đội bên cạnh thì thầm:
"Sao rồi? Đúng là người yêu của thủ trưởng hả?"
"Thủ trưởng không phủ nhận mà còn bảo ra xem. Chắc tám, chín phần là thật đấy. Không ngờ thủ trưởng lại thích đàn ông."
Một binh lính khác lịch sự nói với Lăng Dĩ Nhiên:
"Anh Lăng, anh chờ một chút nhé. Thủ trưởng của chúng tôi sẽ ra ngay."
Một người khác mời:
"Anh vào trong ngồi nghỉ đi. Thời tiết nóng nực thế này, để tôi rót cho anh ly nước."
"Không cần đâu, tôi sẽ chờ ngoài này." – Lăng Dĩ Nhiên nôn nóng muốn gặp Hình Hàn, chẳng còn tâm trạng uống nước, cậu chỉ bước đến chỗ có bóng râm để nhìn vào bên trong.
Khoảng ba phút sau, từ tòa nhà văn phòng, một người đàn ông mặc quân phục đen, dáng người cao lớn, khuôn mặt nghiêm nghị bước ra, từng bước vững chãi tiến về cổng lớn.
"Báo cáo thủ trưởng!" – binh lính chỉ tay về phía Lăng Dĩ Nhiên:
"Người này muốn gặp anh."
Hình Hàn nhướng mày khi thấy Lăng Dĩ Nhiên trong bộ đồ gấu trúc.
"Hình Hàn!" – Lăng Dĩ Nhiên kích động đứng thẳng dậy, nhưng cảnh vật trước mắt bỗng chao đảo.
Không ổn rồi, cậu đã đứng dưới nắng quá lâu, không chịu nổi nữa.
Lăng Dĩ Nhiên cố gắng bám vào bức tường:
"Tôi…"
Chưa kịp nói hết câu, cậu đã tối sầm mặt mũi và ngất xỉu.
Hình Hàn sững người, vội chạy tới đỡ cậu dậy:
"Này! Anh sao vậy?"
"Thủ trưởng, có lẽ anh ấy bị say nắng." – binh lính phụ giúp, tháo chiếc mũ gấu trúc ra khỏi đầu Lăng Dĩ Nhiên:
"Trời nóng thế này mà mặc kín mít thế kia, không ngất mới lạ."
Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt, thiếu sức sống của Lăng Dĩ Nhiên, Hình Hàn không nghĩ ngợi gì thêm, bế cậu lên và chạy thẳng về phía phòng y tế, khiến nhiều binh lính ngạc nhiên đứng nhìn.
Các quân y nhìn thấy liền kéo cáng ra hỏi:
"Người này bị sao vậy?"
"Hắn bị say nắng." – Hình Hàn đặt Lăng Dĩ Nhiên lên cáng.
Nhóm quân y vội vàng đẩy cậu vào phòng cấp cứu.
Đứng chờ bên ngoài, Hình Hàn vừa buồn cười vừa dở khóc dở cười. Không ngờ lần đầu gặp mặt người được gọi là “người yêu” lại rơi vào tình huống oái oăm thế này.
Không biết bao lâu sau, một bác sĩ phụ trách bước ra với vẻ mặt nghiêm trọng.
Hình Hàn vội vàng hỏi:
"Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi?"
Bác sĩ hỏi lại:
"Thủ trưởng, anh ấy là gì của anh?"
"..." – câu hỏi khiến Hình Hàn lúng túng:
"Anh ấy… là người yêu của tôi."
"Người yêu của anh sao?" – bác sĩ sững sờ, rồi vỗ nhẹ vai Hình Hàn, thở dài:
"Xin hãy nén đau thương."
"Cái gì?" – Hình Hàn nhất thời không hiểu nổi.
"Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng không thể cứu được anh ấy. Xin anh hãy chấp nhận sự thật."
Hình Hàn không thể tin nổi:
"Ý anh là… anh ấy… đã ch.ết rồi sao!?"
"Đúng vậy. Khi được đưa vào đây, tim anh ấy đã ngừng đập và không còn thở nữa. Chúng tôi thật sự đã làm hết sức mình."
Hình Hàn: "!!!!!!"