Lăng Dĩ Nhiên lờ đi tiếng rống giận của Ngao Đỉnh, bắt đầu kiểm kê kho báu mà hắn để lại.
Lăng Thương cầm lấy hai viên ngọc trai to bằng nắm tay so sánh:
“Người trong Long Cung đúng là giàu thật. Nếu đem chỗ ngọc trai này mang ra thế giới bên ngoài bán, chắc chắn phải được hàng trăm triệu. Mới chỉ là một tiểu long tôn mà đã có nhiều tiền như thế, còn là tiền tiêu vặt nữa chứ! Vậy Long Vương thì phải giàu cỡ nào mới đủ nuôi nổi cả đám long tử long tôn kia?”
Thi Dịch hừ lạnh:
“Theo ta thấy thì tiểu long tôn này chắc là lấy số tiền mà Long Vương cho để tiếp đãi Lăng Dĩ Nhiên rồi giở trò, giả vờ không quan tâm tới chúng ta, để khỏi phải đãi đằng gì hết.”
Mà chuyện này…lại bị Lăng Dĩ Nhiên đoán đúng. Ngao Đỉnh khi thấy Long Vương phái người đem bao nhiêu tài bảo tới liền nổi lòng tham, định nuốt trọn số của cải ấy để mua đồ tốt cho riêng mình. Hắn cố tình tỏ thái độ lạnh nhạt với Lăng Dĩ Nhiên, để cậu ta tự tránh xa. Như vậy hắn cũng đỡ phải tiếp đãi, mà với Long Vương thì coi như có cái để báo cáo. Ai ngờ tính toán sai hết, không chỉ đắc tội với người ta mà còn đánh mất một món tài sản khổng lồ. Không tức mới là lạ.
Lăng Dĩ Nhiên vừa nghe họ trò chuyện, vừa lật xem kho báu. Bỗng cậu lật đến một đống đá màu tím:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT