Hình Hàn bước vào tổng cục, gọi điện cho La Dương Việt: "Dương Việt, tôi đang ở trước cửa cục cảnh sát của cậu, phiền cậu giúp tôi một việc."

Nghe thấy bạn thân gọi, La Dương Việt lập tức xuống đón: "Ồ, xem ra cơn gió nào đã thổi trung úy Hình của chúng ta tới tổng cục thế này?"

Hình Hàn ánh mắt lộ vẻ bất đắc dĩ: "Nói chuyện nghiêm túc đi, tôi có một người bạn bị bắt, muốn nhờ cậu dẫn tôi đi xem tình hình thế nào."

La Dương Việt hỏi: "Bạn nào của cậu vậy? Tôi có quen không? Cậu ta phạm tội gì à?"

"Cậu ta tên Lăng Dĩ Nhiên, vừa nãy ăn cơm cùng tôi thì bị bắt."

"Thì ra là cậu ta à..."

Hình Hàn nhíu mày: "Cậu quen cậu ấy sao?"

La Dương Việt nhớ rõ ràng: "Chính tôi là người chỉ huy bắt cậu ta về đây."

"Sao lại thế?"

"Chuyện này bắt đầu từ vụ án mạng tối qua tại quán bar Quân Quy. Sau khi điều tra kỹ lưỡng, nạn nhân có liên quan đến một tên trùm ma túy lớn mà tôi đang theo dõi. Vì vậy, chúng tôi lần theo manh mối để tìm ra hung thủ, phát hiện có một người đi cùng nạn nhân vào tối qua rất khả nghi. Sáng nay, chúng tôi đã cử người theo dõi hắn. Khi hắn vào WC của khách sạn các cậu ăn trưa, ra ngoài thì đeo kính đen và khẩu trang. Sợ hắn trốn thoát, chúng tôi lập tức khống chế và đưa về cục. Không ngờ đó lại là Lăng Dĩ Nhiên. Dù sao chúng tôi cũng nghi ngờ cậu ta có liên quan, có thể giúp đỡ tên nghi phạm kia trốn thoát."

Hình Hàn nhíu mày: "Tôi nghĩ Lăng Dĩ Nhiên không liên quan gì đâu. Cậu ấy là bạn tôi, tôi mời cậu ấy đi ăn. Sau đó cậu ấy kêu đau bụng nên mới vào WC. Khi đó, sắc mặt cậu ấy rất tệ, trông không giống như đang giả vờ."

"Nhưng tối qua Lăng Dĩ Nhiên cũng có mặt tại quán bar Quân Quy, cậu ta còn nhảy trên sân khấu. Cậu cũng thấy rồi mà."

Hình Hàn gật đầu: "Đi vào xem tình hình thế nào đã."

Lúc này, cảnh sát thẩm vấn vẫn đang hỏi Lăng Dĩ Nhiên: "Nói đi, tại sao anh lại xuất hiện ở khách sạn đó?"

Đây đã là lần thứ năm họ hỏi cùng một câu, khiến Lăng Dĩ Nhiên mệt mỏi đáp: "Ăn cơm."

"Vậy sao anh lại vào WC?"

"Đi vệ sinh."

Cảnh sát tỏ vẻ không hài lòng với câu trả lời ngắn gọn đó, quát lớn: "Anh có thể trả lời nghiêm túc không?"

Lăng Dĩ Nhiên lắc đầu chán nản: "Tôi không nghiêm túc chỗ nào? Ai vào WC mà chẳng để đi vệ sinh, rửa tay? Chẳng lẽ vào đó để ăn phân uống nước tiểu à? Ờ, còn một khả năng nữa là vào đó để... làm chuyện bậy bạ."

Anh nhớ lần trước đi thu hồn từng bắt gặp người ta làm chuyện đó trong WC, thậm chí là hai người đàn ông.

Cảnh sát trừng mắt với Lăng Dĩ Nhiên, đổi sang câu hỏi khác: "Vừa rồi chúng tôi hỏi số CMND, sao anh lại nói không nhớ? CMND đại diện cho thân phận của anh, làm sao không nhớ được? Anh nghĩ không nói ra thì chúng tôi không tra được à?"

Lăng Dĩ Nhiên trợn mắt, mình là quỷ sai thì làm gì có CMND chứ: "Tôi thật sự không nhớ."

"Vậy tại sao khi vào WC, anh lại đeo khẩu trang và kính đen?"

"Đó là vì..." Lăng Dĩ Nhiên đang định trả lời thì nhìn thấy Hình Hàn bước vào, lập tức hưng phấn đứng bật dậy: "Hình Hàn, anh đến rồi!"

Cảnh sát tức giận quát: “Ai cho phép anh đứng lên? Mau ngồi xuống cho tôi.”

Hình Hàn quay sang hỏi La Dương Việt: “Tôi có thể tự mình hỏi anh ta một chút về tình hình không?”

La Dương Việt gật đầu đồng ý: “Cậu cứ đi đi.”

Hình Hàn bước đến trước mặt Lăng Dĩ Nhiên, trấn an: “ Đừng lo lắng, chỉ cần không phạm tội, họ sẽ thả người thôi.”

Lăng Dĩ Nhiên gật đầu: “Tôi biết.”

Hình Hàn hỏi: “Vậy anh có hiểu rõ vì sao mình lại bị cảnh sát bắt đưa về cục không?”

Lăng Dĩ Nhiên mặt mũi ủ rũ: “Biết chứ. Chẳng phải do tôi quá xui xẻo sao, mặc quần áo giống với người họ muốn bắt, lại còn đeo khẩu trang và kính râm, thế là họ nhận nhầm tôi thành nghi phạm gi.ết người rồi bắt về đây. Tôi thật sự vô tội.”

Hình Hàn lại thấy cạn lời: “Vậy sao vào WC lại phải đeo khẩu trang và kính râm?”

“Khi đó tôi gặp người quen, không muốn để anh ta nhận ra nên mới đeo lên.” 

Lăng Dĩ Nhiên bây giờ đặc biệt muốn “xử lý” Liễu Minh Tề một trận. Nếu không phải tại hắn, mình đâu có bị bắt về cục cảnh sát, giờ muốn giải thích cũng khó.

Hình Hàn nhìn vào mắt Lăng Dĩ Nhiên, thấy không có dấu hiệu lảng tránh, liền tin rằng người này không nói dối.

Lăng Dĩ Nhiên nói tiếp: “Hình Hàn, anh có thể dùng điện thoại của tôi gọi cho Lăng Trăn được không? Nói cho nó tình hình của tôi, nó sẽ mang giấy tờ tùy thân đến giúp tôi giải quyết chuyện này.”

Dù là quỷ sai của Địa Phủ, Lăng Dĩ Nhiên vẫn biết những người xem tướng đoán mệnh hay phong thủy đều có những mối quan hệ không ai ngờ tới, chắc chắn sẽ có cách giúp cậu giải quyết rắc rối này.

Hình Hàn tin tưởng Lăng Dĩ Nhiên, liền gọi cho Lăng Trăn.

Sau khi Hình Hàn cúp máy, La Dương Việt hỏi: “A Hàn, bạn của cậu tôi gần như đều biết cả rồi, cậu quen Lăng Dĩ Nhiên từ bao giờ vậy?”

Hình Hàn không giấu giếm: “Bà nội tôi giới thiệu anh ấy cho tôi.”

“Nói cách khác là hai người mới quen nhau?”

“Đúng vậy.”

“Vậy cậu tin chắc cậu ấy không có liên quan gì đến tên kia à?”

Hình Hàn đáp: “Trực giác của tôi mách bảo rằng anh ấy không liên quan.”

“Hy vọng trực giác của cậu đúng.”

Dù hai người đứng khá xa, nhưng Lăng Dĩ Nhiên vẫn nghe được cuộc trò chuyện của họ. Sự tin tưởng của Hình Hàn khiến cậu cảm thấy có một chút thay đổi khó diễn tả trong lòng.

Hơn một giờ sau, Lăng Trăn vội vàng chạy đến tổng cục: “Tiểu Tổ, ngài không sao chứ?”

Lăng Dĩ Nhiên hỏi lại: “Không sao, ngươi mang giấy tờ tùy thân của ta đến rồi chứ?”

“Có đây.” Lăng Trăn lấy ra một tấm giấy tờ tùy thân đưa cho cảnh sát, đây là giấy tờ hắn ta vội vàng nhờ người quen làm gấp: “Tiểu Tổ, yên tâm đi, lát nữa họ sẽ thả ngài ra thôi.”

“Ừ.” Nếu không phải Lăng Dĩ Nhiên không thể để lộ thân phận quỷ sai, anh đã chẳng ngoan ngoãn ngồi ở cục cảnh sát để chịu thẩm vấn thế này.

Viên cảnh sát thẩm vấn hừ lạnh: “Nếu cậu ấy không phạm tội, chúng tôi tự khắc sẽ thả.”

La Dương Việt nhìn Lăng Dĩ Nhiên rồi quay sang Lăng Trăn, sau đó quay đầu hỏi Hình Hàn: “Họ là sinh đôi à?”

Hình Hàn không xác định lắm: “Hẳn là vậy đi.”

La Dương Việt hạ giọng nói: “Tìm người yêu là anh em song sinh không hay lắm đâu, nhỡ nhận nhầm thì xấu hổ lắm, nhất là lúc lên giường.”

“……” Hình Hàn trừng mắt cảnh cáo hắn một cái.

“La ha ha.”

Đúng lúc này, cục trưởng gọi điện cho La Dương Việt.

La Dương Việt nghe vài câu rồi cúp máy, quay sang nói nhỏ với Hình Hàn: “Đối tượng bà nội cậu giới thiệu không đơn giản đâu nhé, không chỉ khiến cục trưởng để ý, mà còn làm kinh động cả cấp trên của cục trưởng nữa.”

Hình Hàn: “……”

La Dương Việt nói với cảnh sát thẩm vấn: “Lăng Dĩ Nhiên không phải đồng phạm với kẻ đó, thả cậu ấy đi.”

“Vâng.” Cảnh sát tháo còng tay cho Lăng Dĩ Nhiên.

Lăng Dĩ Nhiên vội chạy vào nhà vệ sinh nôn thêm một trận nữa. Khi quay trở lại, cậu trông như sắp kiệt sức.

Lăng Trăn lo lắng hỏi: “Tiểu Tổ, ngài không sao chứ?”

“Không sao, chỉ là ăn nhiều quá thôi.”

Lăng Trăn biết quỷ không thể ăn đồ ăn của dương gian nên im lặng, không hỏi thêm gì trước mặt người khác.

La Dương Việt tiễn họ ra cửa, đùa: “Lăng tiên sinh, lần sau đừng hóa trang giống kẻ trộm tượng thế nữa, không khéo lại bị nhận nhầm là đồng phạm gi.ết người đấy.”

Lăng Dĩ Nhiên liếc hắn một cái đầy khó hiểu.

La Dương Việt hỏi: “Sao vậy? Tôi nói sai à?”

Lăng Dĩ Nhiên bình thản đáp: “Tối qua người đó không phải bị gi.ết ch.ết, mà là bị yểm bùa ch.ết.”

Lăng Dĩ Nhiên chính là người đi thu hồn, nên tất nhiên thấy rõ tình hình tại hiện trường. Khi đó, bùa chú quấn quanh cơ thể nạn nhân, chỉ khi nạn nhân ch.ết đi bùa mới được giải.

Lăng Trăn: “……”

La Dương Việt: “……”

Dù không tin lời của Lăng Dĩ Nhiên, nhưng giọng nói đầy chắc chắn ấy lại khiến La Dương Việt cảm giác như cậu ta thực sự có mặt tại hiện trường.

Hình Hàn liếc Lăng Dĩ Nhiên: “Anh muốn bị Dương Việt tóm về đồn lần nữa à? Không muốn thì đừng nói linh tinh.”

Lăng Dĩ Nhiên cười gượng.

Sau khi lên xe, Lăng Trăn nhỏ giọng hỏi Lăng Dĩ Nhiên: “Tiểu Tổ, vừa rồi ngài tiết lộ thiên cơ, không sợ về bị trách phạt à?”

Lăng Dĩ Nhiên nhướn mày: “Ta đâu có nói ra ai yểm bùa, vậy không tính là tiết lộ thiên cơ. Hơn nữa, ta nói bị yểm bùa ch.ết thì cũng phải để La Dương Việt tin mới được tính chứ.”

Lăng Trăn bật cười: “Cũng đúng.”

Hình Hàn đưa họ về đến đỉnh núi Tiên Khách Sơn.

“Hình Hàn, có dịp liên lạc lại nhé.” Vừa xuống xe, Lăng Dĩ Nhiên vội vàng che miệng chạy thẳng vào nhà lớn.

Hình Hàn hỏi Lăng Trăn: “Có cần mua thuốc cho Lăng Dĩ Nhiên không?”

“Không cần đâu, nhà bọn tôi có thuốc. Hình trung giáo, cảm ơn anh đã đưa bọn tôi về. À đúng rồi, Tiểu Tổ nhà tôi dạo này sẽ ở đây, nếu rảnh anh ghé chơi nhé.” Lăng Trăn cảm thấy ánh mắt của Hình Hàn như máy phát hiện nói dối, có thể nhìn thấu sự thật chỉ qua một cái liếc, nên không dám nói nhiều, nhanh chóng xuống xe vào xem tình hình của Lăng Dĩ Nhiên.

Lăng Dĩ Nhiên vì ăn quá nhiều nên nôn không ngừng, đến tối vẫn chưa khá lên. Cứ nửa tiếng lại nôn một lần. May mà anh có đáp chắn (một loại bùa bảo vệ), nếu không nhiệm vụ đêm nay chắc không hoàn thành nổi.

Thi Dịch thấy Lăng Dĩ Nhiên nôn dữ dội thì vỗ vai hỏi thăm: “Huynh đệ, ngươi có bầu à?”

“Biến đi.” Lăng Dĩ Nhiên bực mình hất tay hắn ra.

“Chứ sao ngươi nôn dữ vậy?”

“Do ăn đồ ăn dương gian thôi, không sao đâu, nghỉ ngơi một ngày là khỏi.” Lăng Dĩ Nhiên vốn định về ký túc xá nghỉ ngơi sau khi xong nhiệm vụ, nhưng nghĩ đến việc cha ruột đã chuẩn bị sẵn một căn phòng đặc biệt giúp mình hồi phục nhanh hơn, thế là lại chạy về dương gian.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play