Lăng Trăn nhìn thấy nén hương bị gãy làm hai, sắc mặt liền biến đổi. Theo quan niệm xưa, khi dâng hương lên tổ tiên mà hương bị gãy nghĩa là tổ tiên không chấp nhận lòng thành của hậu bối, hoặc ám chỉ sắp có chuyện lớn xảy ra.
Hắn vội vàng bấm ngón tay tính toán, rồi thở phào nhẹ nhõm nói: “Tiểu Tổ, ngài đừng lo lắng. Tổ tiên không nhận hương là bởi vì ngài là quỷ sai, chứ không phải có ý gì khác.”
Lăng Dĩ Nhiên: “…”
Chẳng qua mình chỉ là một quỷ sai nhỏ bé, đâu phải Diêm Vương gia gì cho cam, sao lại không dám nhận hương của mình chứ?
Đối với suy nghĩ của tổ tiên, Lăng Dĩ Nhiên không hiểu lắm cũng chẳng để tâm đến mấy chuyện vụn vặt này.
Lăng Dĩ Nhiên quay về phía bàn thờ, nhanh chóng tìm được bài vị của cha ruột mình, Lăng Hạo Thần. Anh kính cẩn cúi lạy trước bài vị: “Hôm qua ta chỉ nghe các ngươi nhắc đến cha của ta, vậy còn mẹ của ta thì sao? Mẹ ta là ai?”
Lăng Trăn lắc đầu:“Tôi không biết. Chỉ nghe ông nội nói năm đó lão tổ không hề kết hôn. Ngài là do lão tổ bế về Lăng gia vào đêm trăng tròn. Lúc ấy, chẳng ai từng thấy mặt mẹ của ngài, cũng không biết bà là ai, mà lão tổ cũng chưa từng nhắc đến chuyện này với bất kỳ ai.”
“Không ai biết mẹ ta là ai sao?” Lăng Dĩ Nhiên hỏi lại.
“Đúng vậy.”
Lăng Dĩ Nhiên lại hỏi tiếp:
“Tại sao trong từ đường không có bài vị của ta?”
“Lão tổ không cho phép chúng ta lập bài vị cho ngài, cũng không cho phép đốt hương hay tiền vàng cho ngài.”
Lăng Dĩ Nhiên: “…”
Phải chăng những ngài tu hành đạo hạnh cao thâm đều hành xử khác với ngài thường như thế?
Lăng Trăn thấy Lăng Dĩ Nhiên im lặng, tưởng anh đang buồn, vội an ủi:“Tôi nghĩ chắc năm đó lão tổ quá đau lòng vì ngài ch.ết yểu nên mới không lập bài vị, như để tự an ủi rằng ngài vẫn còn sống. Ngài thử xem căn phòng mà lão tổ chuẩn bị cho ngài thì sẽ biết ông ấy dành bao nhiêu tâm huyết. Hơn nữa, sau khi ngài mất, lão tổ không còn muốn có thêm con cái nào khác, cũng không kết hôn với ai.”
“Ta đã ch.ết nhiều năm rồi, ông ấy vẫn giữ lại phòng cho ta, không cần xem cũng cảm nhận được tấm lòng của ông ấy.” Lăng Dĩ Nhiên xoay người rời khỏi từ đường, đẩy cửa căn phòng bên cạnh. Một luồng âm khí mạnh mẽ ập vào mặt rồi nhanh chóng tràn vào cơ thể anh, ngay lập tức chữa lành phần âm khí bị tán do ánh nắng mặt trời, khiến anh cảm thấy thư thái vô cùng, hiệu quả còn hơn cả việc tu dưỡng một ngày ở địa phủ.
Anh kinh ngạc nói:
“Trong phòng có bày tụ âm trận sao?”
“Đúng vậy. Lão tổ lo ngài quen với cuộc sống ở địa phủ sẽ không thích nghi được khi về Lăng gia, nên đã đặc biệt bố trí tụ âm trận để ngài có thể thường xuyên trở về, coi đây là nhà của mình. Ngài xem, lão tổ đã nghĩ cho ngài chu đáo biết bao.” Lăng Trăn bước vào phòng, toàn thân run lên:
“Nơi này thậm chí còn lạnh hơn cả băng động. Tôi là người sống không thể ở lâu trong phòng ngài, chỉ nói sơ qua rồi rời đi. Trong ngăn kéo có mấy tấm ảnh chụp lúc nhỏ của ngài với lão tổ. Tủ quần áo vẫn giữ nguyên quần áo và giày vớ từ khi ngài tròn tháng. Tôi không nói thêm nữa, ngài từ từ xem, tôi đi đây.”
Nói xong, hắn vội vàng chạy ra ngoài hứng nắng để xua tan âm khí bám vào người.
Lăng Dĩ Nhiên nhìn chằm chằm vào bức ảnh treo trên tường. Trong ảnh là một người đàn ông có nét mặt giống anh, đang ôm một đứa trẻ sơ sinh. Ánh mắt của người đàn ông tràn đầy tình thương, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời.
Anh mở tủ quần áo, bên trong cất giữ quần áo từ nhiều giai đoạn khác nhau, được gấp gọn gàng, chứng tỏ người chuẩn bị và sắp xếp tủ rất cẩn thận, tỉ mỉ.
Lăng Dĩ Nhiên sợ làm xáo trộn tủ nên chỉ nhẹ nhàng vuốt ve những tấm vải mềm mại rồi đóng lại. Anh mở ngăn kéo lấy ra cuốn album. Trong album chỉ toàn là ảnh của anh và cha. Mỗi bức ảnh đều được chụp rất chỉn chu, góc chụp đẹp đẽ, từ đó có thể cảm nhận được cha anh rất yêu thương mình. Đáng tiếc là sau khi anh chưa tròn tuổi, không còn bức ảnh nào nữa.
Lăng Dĩ Nhiên xem đi xem lại cuốn album, mãi đến khi trời tối mới miễn cưỡng đặt xuống, thầm nghĩ:
“Nếu mình không ch.ết, chắc anh sẽ được cha cưng chiều mà lớn lên.”
Nhưng ở địa phủ, anh cũng được nuôi dưỡng trong sự yêu thương. Dưỡng phụ đối xử với anh rất tốt, bất kể anh muốn gì đều tìm cách đáp ứng.
Bất chợt, chiếc điện thoại mà Lăng Trăn mua cho anh reo lên.
Lăng Dĩ Nhiên lấy điện thoại ra xem, thì ra là tin nhắn dự báo thời tiết từ cục khí tượng.
Anh nhét điện thoại vào túi, chợt nhớ ra mình cần nhắn tin cho Hình Hàn nên vội lấy điện thoại ra để lưu số.
Hình Hàn vừa tập luyện xong thì nhận được tin nhắn của Lăng Dĩ Nhiên. Thấy số điện thoại lạ, Hình Hàn lập tức gọi lại:“Xin chào, tôi là Hình Hàn.”
Lăng Dĩ Nhiên không ngờ hắn gọi lại nhanh như vậy, luống cuống vội vàng bắt máy:“Chào buổi sáng.”
“Hửm… Lăng tiên sinh…”
Hình Hàn vừa mới gọi khách sáo, Lăng Dĩ Nhiên đã cắt ngang:“Cứ gọi tôi là Dĩ Nhiên là được.”
“Được thôi, Dĩ Nhiên. Hôm nay anh có rảnh không? Chúng ta gặp nhau ăn trưa hoặc tối cũng được.”
Buổi tối anh còn có nhiệm vụ nên không thể ăn tối, liền trả lời:“Ăn trưa đi.”
Vừa đồng ý xong anh lại hối hận. Chẳng phải anh muốn giải trừ âm hôn sao? Sao lại hẹn gặp đối phương làm gì?
Hơn nữa, giữa trưa nắng gắt, bản thân ra ngoài chẳng khác nào đi chịu ch.ết. Thêm vài ngày phơi nắng nữa, e rằng không vượt qua được kỳ khảo thí thăng cấp.
Nhưng đã lỡ nhận lời, không tiện đổi ý. Đến gần giờ hẹn, anh nhanh chóng chuẩn bị kỹ càng rồi lên đường đến chỗ hẹn ăn trưa.