Thực ra, Hình Hàn không hề nhìn thấy Lăng Dĩ Nhiên. Chỉ là anh cảm thấy bên cạnh người phục vụ dường như có gì đó khác thường, khiến không gian xung quanh người phục vụ hơi vặn vẹo. Tuy nhiên, cũng có thể đó chỉ là do ánh đèn mờ ảo trong phòng VIP tạo nên ảo giác.
“A Hàn, cậu đang nhìn gì thế?” La Dương Việt trêu chọc bên tai anh: “Không phải cậu để ý anh chàng phục vụ ở đây đấy chứ?”
Hình Hàn nhướng mày: “Tôi đâu có hoa tâm như Quân Trọng, gặp ai cũng thích.”
Ngồi bên cạnh anh, Thường Quân Trọng nhét ly rượu vào tay Hình Hàn: “Này này, hai người tám chuyện thì cứ nói chuyện đi, đừng lôi tôi vào chứ.”
Những người khác cũng hò reo: “A Hàn, uống phạt một ly trước đi, rồi nói gì thì nói.”
Hình Hàn hào sảng cạn sạch ly rượu.
Lăng Dĩ Nhiên thấy anh dời mắt đi chỗ khác nhưng vẫn không yên tâm. Anh bước tới, vẫy tay trước mặt Hình Hàn, thấy đối phương không có phản ứng, bèn cúi xuống, áp sát mặt vào, nhìn chằm chằm: “Anh thật sự không nhìn thấy tôi sao?”
Thi Dịch đi đến phía sau, đẩy Lăng Dĩ Nhiên một cái: “Này, ngươi đang làm gì vậy?”
Vốn dĩ Lăng Dĩ Nhiên đã đứng rất gần Hình Hàn, bị Thi Dịch đẩy nhẹ một cái, cả người mất thăng bằng, môi chạm thẳng vào môi đối phương.
Lăng Dĩ Nhiên trừng to mắt, cả người hoàn toàn sững sờ.
Hình Hàn cũng bất ngờ, dường như cảm nhận được một thứ gì đó mát lạnh và mềm mại áp lên môi mình. Trong khoảnh khắc ấy, anh thậm chí nhìn thấy một đôi mắt tròn xoe đầy kinh ngạc, vừa quen thuộc vừa xa lạ, thoáng giống như...
Anh nghiêm túc nghĩ lại và không khỏi nhớ tới Lăng Dĩ Nhiên.
Đúng rồi, đôi mắt ấy giống hệt Lăng Dĩ Nhiên—trong trẻo, thuần khiết như chưa từng bị bụi trần vấy bẩn.
Điều kỳ lạ là tại sao anh lại vô cớ nghĩ tới ánh mắt của Lăng Dĩ Nhiên? Chẳng lẽ do vừa uống rượu nên sinh ra ảo giác? Hơn nữa, họ chỉ gặp nhau có hai lần, sao lại nhớ rõ đến thế?
Nhưng đúng là ấn tượng về Lăng Dĩ Nhiên quá sâu đậm. Lần đầu gặp mặt, tên đó “ch.ết” ngay trước mắt anh. Lần thứ hai thì gọi điện thoại giả làm ma để dọa anh. Muốn không khắc sâu cũng khó.
La Dương Việt thấy Hình Hàn đờ người, liền vỗ vai anh: “Này nhóc, đang ngẩn người nghĩ gì vậy? Bao nhiêu anh em ở đây bầu bạn với cậu, còn thời gian mơ mộng à? Hay do chúng tôi tiếp đón chưa đủ nồng nhiệt khiến cậu mất hứng?”
Thường Quân Trọng cười đùa: “Tôi thấy cậu ta đang nhớ người yêu nhỏ thì có.”
Hình Hàn cười, đặt ly rượu xuống, không đáp lại mấy lời trêu chọc ấy.
Hành động này trong mắt La Dương Việt chẳng khác nào thừa nhận: “Không thể nào, thật sự đang nhớ người yêu à?”
Hình Hàn đáp: “Nếu tôi có người yêu nhỏ, đã sớm giới thiệu cho các cậu rồi.”
Có người bật cười: “A Hàn đúng là cuồng công việc, người yêu nhỏ của cậu ấy chính là công việc.”
Mọi người cùng cười ha ha.
Khi bọn họ đang vui vẻ trêu đùa Hình Hàn, Lăng Dĩ Nhiên quay đầu lại, mặt đen sì trừng mắt nhìn Thi Dịch: “Đồ khốn, ngươi đẩy ta làm gì?”
“Có chạm vào thật đâu, ngươi căng thẳng gì chứ?” Thi Dịch chỉ thấy họ đối mặt gần nhau, chứ không nhìn thấy môi chạm môi. Hơn nữa, họ là quỷ sai, dù có va chạm cũng chỉ xuyên qua cơ thể người thường. Chuyện này với họ chẳng có gì lạ, nhất là ở nơi đông người, không tránh khỏi việc phàm nhân đi xuyên qua thân thể bọn họ.
Lăng Dĩ Nhiên: “……”
Vấn đề là vừa rồi anh không những không xuyên qua cơ thể đối phương mà còn hôn chắc chắn lên môi anh ta, cảm nhận rõ ràng nhiệt độ. Điều làm anh bực nhất là nụ hôn đầu đời lại bị “hiến dâng” một cách vô thức như thế.
Nhưng chuyện này, anh không thể kể với Thi Dịch được.
Lăng Dĩ Nhiên bực bội sờ lên môi mình, thầm nghĩ: Sao tự dưng lại thành ra thế này chứ?