Chương 6:  Trăng thanh gió mát rất thích hợp để cắn hạt dưa xem kịch 2.

Hai người hai suy nghĩ khác nhau, Lâm Sinh cũng chẳng thèm để ý đến bọn họ nữa, y cán bột làm bánh bao dư ra lúc chiều, cắt nhỏ rồi cho vào nồi nước lèo.  Tần Lục nhìn xung quanh như đang cảnh giác gì đó, còn Tần Ngũ thì nghĩ làm sao để Lâm Sinh nhận tiền của lão đại mà không chút áy náy nào, vì trước khi hai người bọn họ lên đường đuổi theo Lâm Sinh thì Tần Vũ có đưa cho bọn họ một xấp ngân phiếu, và giao trọng trách này cho Tần Ngũ.

Còn đang suy nghĩ miên man thì một bát mì phun tóp binh, à.. Đầy đủ thức ăn kèm dâng tới trước mặt hai người. Y còn đặt biệt chuẩn bị thêm một chén nhỏ ớt giã nhuyễn. Tần Lục nói cảm ơn rồi nhận lấy, lần đầu tiên Tần Ngũ có chút  thông minh liền rút hai tờ ngân phiếu ra đưa cho Lâm Sinh.

'' Thời gian này chúng ta đi theo ngươi, không thể để ngươi nuôi được, cứ xem như đây là tiền phí ta ăn chùa uống chùa ở chỗ ngươi đi.''

Tần Lục vừa ăn vừa gật đầu, mắt nhìn Lâm Sinh ý bảo.

‘ ngươi cứ nhận đi.’

Lâm Sinh nhất thời không biết nói gì, thôi thì đợi lúc nào hai người không chú ý trả lại tiền thừa vậy.

-----------------------------------

Sau khi ăn xong, để chén bát vào thùng xe, y tính sáng sớm mai sẽ đem ra bờ sông rửa, còn bây giờ y muốn đi loanh quanh để cơ thể tiêu hóa thức ăn vừa ăn xong. Lúc đi vòng ra sau miếu xem xét xem mùi máu kia từ đâu mà ra thì đằng trước miếu có một đội người đi vào, bọn họ thấy bên trong cũng có một  đống lửa nhỏ, biết chắc cũng có một nhóm người vừa ở đây, mà hình như đã đi dạo rồi hay sao ấy, vật dụng vẫn còn ở lại kia kìa. 

'' Đám người này không sợ chúng ta cướp hết tiền à?''

'' Ngươi dám đụng vào xem.''

Người kia vừa cười cợt, bông đùa một câu thì nhận lại được một giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng người nọ. Cả đám giật mình nhìn về phía cửa, chỉ thấy có một dáng người cao lãnh không biết đã đứng đó từ bao giờ.

Tần Ngũ nghe theo lời của Lâm Sinh đi vào trong miếu lấy rượu để uống rượu ngắm trăng. Rượu còn chưa kịp cầm đã nghe thấy tiếng bước chân của đám người này rồi. Đã thế còn có mưu đồ trộm tiền của hắn nữa chứ? Chán sống rồi chắc.

'' Ta, ta chỉ nói chơi thôi, đại nhân ngài đại... Tần Ngũ.''

Người kia nghe vậy liền chắp tay cười giả lả, còn chưa kia định thần lại thì hắn bỗng hét lên chỉ tay về phía Tần Ngũ đang đi vào. Mà đám người đang ngồi quanh một đống lửa khác cũng giật mình nhìn lại. Một dáng người thanh tú, nhỏ con nhìn hơi giống một cô nương hưng phấn chạy tới. 

'' Tần Ngũ, sao ngươi lại ở dây, lẽ nào đại ca cũng ở đây?''

Tần Ngũ nhìn người kia rồi đỡ lấy người bổ nhào tới, sao lại là người quen thế này?

'' Sao các ngươi lại ở đây?''

Lâm Sinh ngồi trên đỉnh nóc miếu, thoải mái nhìn ngắm khắp nơi nhưng miệng thì lẩm bẩm.

'' Sao cái tên kia đi lấy rượu thôi mà lâu thế nhỉ? Lão Lục, ngươi đi xem xem thế nào?''

Tần Lục vẫn ngồi im ru.

'' Ta đi ngươi chạy mất thì sao? Hơn nữa, bên dưới không chỉ có mình hắn đâu, nghe âm thanh chắc chắn là người quen.''

Lâm Sinh... Ngươi không cần xuống dưới vẫn biết được là người quen á? 

Y day day trán, mặc dù xuyên qua đây đã hơn một tuần nhưng y vẫn chưa quen với thời tiết ở đây cho lắm, ở hiện đại cuộc sống xô bồ, tấp nập hối hả, còn cổ đại chẳng khác nào một vùng quê yên ả, lối sống chầm chậm như ốc sên vậy. Nói tới hiện đại y lại nhớ những đêm quẩy hết mình, nghĩ tới đây, Lâm Sinh lại ảo não không thôi. 

Cả hai lại im lặng sau đó, Tần Lục bất ngờ hỏi.

'' Ngươi có ngửi thấy mùi gì lạ không?''

'' Ý ngươi là mùi máu nhàn nhạt ý hả?''

Tần Lục kinh ngạc nhìn y, Lâm Sinh lại nói tiếp.

'' Từ khi tới thị trấn này ta đã ngửi thấy rồi, mấy hôm nay mùi vị khá nhạt nhưng càng đi tới đây thì mùi vị càng lúc càng nặng, ấy thế mà đi dạo nãy giờ lại chẳng thấy đâu.'' 

Cả hai đang tám nhảm mà không biết, có hai sợi dây leo mỏng nhỏ đang loay hoay chui vào bên trong miếu, chỉ một lát sau đã có vài tiếng hét thất thanh vang lên làm Tần Lục đứng bật dậy, hắn nói với Lâm Sinh cũng giật mình không kém bên cạnh.

“ Ngươi ngồi yên ở đây, ta xuống dưới xem thế nào.”

Lâm Sinh gật đầu.

" Ngươi cẩn thận." 

Lâm Sinh nhìn Tần Lục nhảy xuống dưới, lại nghe có tiếng đao vun vút như đang chém thứ gì đó. Lát sau, Lâm Sinh chỉ thấy có hai dây leo đen xì từ trong miếu lao ra, kéo theo bốn năm người nhảy tới nhảy lui như khỉ mà chém không ngừng về phía hai sợi dây leo kia. Lâm Sinh theo bản năng sờ sờ khắp người, sờ một lúc thì lôi ra một cái túi, mở ra bên trong là hạt dưa dùng để ăn lúc rảnh rỗi, loại hạt dưa này không có hương vị như ở hiện đại nhưng không sao, có là được rồi.

Vì vậy cảnh tượng lúc này là, Lâm Sinh cắn hạt dưa, thong thả nhìn trận chiến bên dưới, cứ như đang xem rạp chiếu phim 4D vậy, thật thú vị. 

Hai sợi dây leo đen xì kia thấy không bắt được người còn bị chém đứt mấy đoạn thì không khỏi rụt lại gốc cây sau miếu như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Lâm Sinh liếc nhẹ gốc cây đằng sau rồi nhìn đám người phía dưới bấy giờ mới phát hiện trên đỉnh nóc còn có một người, Tần Lịch nhíu mày chĩa kiếm về phía người đó mà nói.

'' Ngươi là ai?''

Sau câu nói đấy, Tần Ngũ, Tần Lục liền tiến lên ngăn cản hắn.

'' Tiểu thiếu gia, người này là khách quý của lão đại, cậu cẩn thận đừng đắc tội y.''

Mày Tần Lịch nhíu càng chặt hơn, khách quý? Một tên lạ mặt? Nhìn cách ăn mặt không giống với những người trong gia tộc lớn nào cả. Mà kẻ lạ mặt Lâm Sinh hướng Tần Ngũ nói. 

'' Lão Ngũ, ta không xuống được.'' Y nhìn ra rồi, lúc nãy vờn nhau với hai cái dây leo kia, lúc Tần Ngũ thất thế Tần Lịch có đỡ cho hắn mấy lần, tại sao hắn không đỡ cho thuộc hạ của hắn mà cứ che chở cho Tần Ngũ chứ?

 Với lúc giới thiệu y cho đám người Tần Lịch, đáy mắt Tần Lịch thoáng qua tia thù địch với mình, hai người này không phải có gì đó đó chứ?

Tần Ngũ nghe vậy liền không nghĩ ngợi mà nhảy ba bốn bước lên tới đỉnh nóc cúi người xuống ôm Lâm Sinh lên nhảy xuống, còn Tần Lục thì mang bộ mặt một lời khó nói hết, không phải lúc nãy ngươi trèo lên rất đơn giản sao?

Tần Lịch nhìn cái kẻ lạ mặt dựa sát vào vòng tay của Tần Ngũ mà không khỏi siết chặt tay. Sao hắn chỉ mới ra ngoài một tháng mà bên cạnh Tần Ngũ lại có một cái đuôi rồi.

Đính chính lại, Tần Ngũ với Tần Lục mới là cái đuôi đó được không?

Tần Ngũ đặt Lâm Sinh xuống đất, y vươn vai một cái rồi dẫn đầu đi vào miếu.

'' Ngủ thôi, ta buồn ngủ rồi. Xem ra ngày mai không thể làm bánh rồi.''

Lâm Sinh tùy tiện chọn một chỗ sạch sẽ rồi nằm xuống, Tần Ngũ, Tần Lục ngồi hai bên trái phải y, khiến đám người đi sau Tần Lịch thắc mắc.

'' Các ngươi không tính chợp mắt một lúc à.''

Tần Lục nói.

'' Chúng ta mà ngủ cùng lúc là y chạy mất đấy.''

Tần Lịch nhìn thấy Tần Ngũ đắp chăn cho Lâm Sinh, hắn nghiến răng nghiến lợi nói.

'' Trong hoàn cảnh này các ngươi còn có tâm trạng ngủ ư?''

Lâm Sinh xoay lưng về phía hắn, miệng lẩm bẩm.

'' Các ngươi không ngủ làm sao dụ được cái thứ kia chui ra lần nữa chứ. Có thế cũng hỏi.''

Đám người Tần Lịch…

Tần Ngũ, Tần Lục…

Ờ ha, sao bọn họ không nghĩ tới nhỉ?

-----------------------------------------

Nửa đêm về sáng, gió thổi hiu hắt cuốn bay vài chiếc lá khô nghe xào xạc, đống lửa chỉ còn lại màu hồng hồng do lửa đã tắt từ lâu, đám người nằm, người ôm kiếm ngồi ngủ gà ngủ gật trông điệu bộ như đã lơi là cảnh giác, lần này hai sợi dây leo đen xì kia rủ rê thêm mấy sợi nữa nên có cảm giác an toàn hơn hẳn, không chui theo kẻ tường hang hóc nữa mà hiên ngang đi vào bằng cửa chính, Lâm Sinh mở mắt ra, đập vào mắt y là hai sợi dây leo to đang chỉ vào người bọn họ rồi ra hiệu cho mấy sợi dây leo nhỏ.

Không lẽ thật  sự có yêu quái đấy à? 

Nói sợ thì cũng không hẳn, ở hiện đại mặc dù ít khi gặp nhưng những vật thí nghiệm mang hình hài quái vật không phải y chưa từng thấy. Thêm nữa thân mang ba dị năng trên người, y đếch sợ cái gì cả, chỉ sợ những người Tần Ngũ gặp chuyện gì thôi, mặc dù y không thích có người đi theo mình nhưng dù sao bọn họ cũng đang làm nhiệm vụ bảo vệ mình thì y lại không thể nhắm mắt làm ngơ được.

Mấy sợi dây leo nhỏ nhận được nhiệm vụ liền chia ra thành nhiều hướng bao vây đám người Lâm Sinh lại, còn hai dây leo lớn như hai con rắn không lồ từ từ vươn tới, khi tới gần nó tỏa ra một mùi hương dịu ngọt làm những người chuẩn bị tư thế chém giết lần hai bỗng cảm thấy tay chân bủn rủn, cả người rơi vào hôn mê, duy chỉ có Lâm Sinh là vẫn bình an vô sự, mang theo dị năng bẩm sinh y còn có được một cơ thể kháng được tất cả các loại độc tố. Nếu không vì lần trước phải giả vờ thì tên tham quan kia chưa chắc đã bắt  được y.

Lâm Sinh muốn xem xem, cái thứ dây leo như râu bạch tuộc này muốn đưa bọn họ đi đâu, các dây leo nhỏ kia lần lượt cuốn từng người bọn họ  lôi đi, từng người bị xuống gốc cây đen xì kia, bấy giờ Lâm Sinh mới thấy rõ ở cạch gốc cây còn có một cái hố to vừa một người chui xuống, lúc nãy không thấy vì trời quá tối và vì không chú ý nhiều lắm. 

--------------------------------------

Sau khi bị lôi vào miệng hang, trong ánh sáng lờ mờ của ánh trăng chiếu qua khe hở của các nhánh cây khô, Lâm Sinh phát hiện bên dưới hang có ba bốn người cũng đang bị treo lơ lửng, những người kia cũng đang nhắm nghiền hai mắt, chắc cũng giống như bọn họ. Hai sợi dây leo to lớn chỉ huy đám dây nhỏ cột đám người bọn họ lại còn chúng thì nằm im bất động đằng sau một cái bàn đá tròn nhìn như một tế đàn thu nhỏ vậy. Sau khi mọi thứ rơi vào im lặng, thì đám người Tần gia cũng lục đục mở mắt ra, bọn họ mơ mơ hồ hồ nhìn rõ mọi thứ trong hang và rồi phát hiện bản thân bị trói, treo lơ lửng trên không trung. Không biết đám người Tần gia thao tác như thế nào mà chỉ thoáng một cái đã thoát khỏi dây trói, Tần Ngũ đỡ Lâm Sinh xuống đất làm Tần Lịch không khỏi liếc xéo y. Ê, đã làm gì đâu, đã ai làm gì đâu? Quạu cái gì chứ? 

Lâm Sinh nghĩ nghĩ rồi như nhớ ra, y hướng Tần Lịch hất cằm một cái làm Tần Lịch muốn đi lên đá cái tên được gọi là khách quý của đại ca kia một cái. Đại ca nhà hắn nghĩ gì mà xem một tên quê mùa là khách quý chứ? Hừ, ngươi đợi đó cho ta.

----------------------------------------

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play